Chúng tôi ly thân nhưng không ly hôn. Đến giờ vẫn vậy. Nhưng đã lâu lắm rồi, nhất là kể từ khi tôi vào tù, hai vợ chồng chẳng gặp nhau. Giờ thì nghe như anh ấy đang sống với một người phụ nữ khác. Án tù chung thân, tôi chẳng có nhiều hi vọng vào ngày về, nên cũng không lấy làm nặng lòng về chuyện đó. Chỉ thương mấy đứa con, không có sự chăm sóc của bố mẹ nên giờ phải tự lực cánh sinh, bươn chải kiếm sống ngoài xã hội.
Gia đình tan vỡ, một nách nuôi 3 đứa con đang tuổi ăn, tuổi lớn, lại chưa từng trải qua vất vả, tất cả những điều đó dường như là quá sức đối với tôi. Vào đúng cái thời điểm tôi cùng quẫn nhất, thì một người bạn cũ đề nghị tôi làm trung gian vận chuyển ma túy từ Tương Dương về Nghệ An. Khó khăn đã khiến tôi mất tỉnh táo. Tiền bạc đã khiến tôi lóa mắt. Trong một phút yếu lòng, tôi đã bước vào con đường tội lỗi, quên đi những lời giảng về đạo đức mà tôi vẫn nói với học trò. Tôi những tưởng mình làm thế sẽ giải quyết được những khó khăn của cả gia đình. Nào ngờ đâu, cuộc sống của mẹ con tôi vì thế mà đi vào ngõ cụt.