Trong quá khứ, đã có lúc gia đình tôi là một gia đình kiểu mẫu, đã có lúc tôi luôn ngẩng cao đầu khi nhắc về gia đình mình. Tôi làm giáo viên, ngày ngày lên lớp dạy học trò và lo việc dạy dỗ con cái. Chồng tôi lái xe khách đường dài nên cả gia đình chẳng bao giờ phải lo lắng về kinh tế. Hai vợ chồng cùng tu chí làm ăn, nên chẳng mấy lúc chúng tôi xây được một ngôi nhà khang trang và mua xe riêng. Có một cuộc sống ổn định và một người chồng hết mực tâm lý, yêu thương vợ con, nên ngày đó, cuộc sống của tôi luôn là niềm ao ước của tất cả bạn bè, đồng nghiệp. Nhưng sóng gió đến khi chồng tôi bắt đầu sa chân vào con đường nghiện ngập.
Chồng tôi là lái xe đường dài, thường chạy ban đêm, nên thường hay buồn ngủ. Nghe bạn bè rủ rê, anh ấy bắt đầu tập tành hút hít ma túy để thêm phần tỉnh táo khi lái xe. Mỗi chuyến đi là một lần tìm cách tỉnh táo, nên chẳng mấy chốc anh ấy trở thành con nghiện. Vì quá tin tưởng chồng, nên rất lâu sau đó, tôi mới phát hiện ra sự thật phũ phàng. Đó cũng là lúc gia sản tiêu tán, của cải trong nhà cứ đội nón ra đi. Đã năm lần, bảy lượt tôi khuyên nhủ chồng, mong anh ấy vì gia đình mà quyết tâm cai nghiện. Anh ấy là người thương vợ, thương con nên cũng đồng ý. Nhưng bao nhiêu lần cai là bấy nhiêu lần nghiện lại. Tình cảm và lòng tin giữa hai vợ chồng cũng vì thế mà nguội lạnh dần.