VN88 VN88

Nước hoan lạc tôi sao trào lai láng sướng thế

Ôi! sướơơongggg!! Tôi lầm bầm rên rỉ trong vô thức và không cần biết hắn có hiểu hay không. Những dòng nước hoan lạc cứ tuôn trào lai láng, ứa ra ướt đẫm hai bên háng. Như biết được tôi sắp đạt được cực khoái hắn chống hai tay xuống sàn lấy thế nắc liên tục như điên cuồng

Nuoc hoan lac toi sao trao lai lang suong the

Đọc truyện 18+ Nước hoan lạc tôi sao trào lai láng sướng thế

Nghĩ lại chuyện xảy ra của buổi tối hôm qua mà tôi vẫn còn thấy rạo rực và ngây ngất. Có lẽ kể từ ngày theo chồng sang Úc đến giờ, tôi mới tìm lại được cái cảm giác bay bổng này.

Năm 23 tuổi, cũng từng giống như vài đứa bạn trong xóm lao động nghèo. Chia tay với người tình từ thuở còn đi học, lấy vội ông chồng Việt kiều gấp đôi tuổi của tôi để được xuất ngoại. Tưởng là cuộc đời sẽ lên hương khi sang được tới Úc. Nhưng sang đến nơi tôi mới thất vọng não nề. Vì ông chồng già lúc ở V.N đã huênh hoang khoe với mọi người là lão làm chủ một công ty may mặc. Thực ra lão chỉ may hàng gia công chui tại căn flat của chính phủ, rồi lãnh thêm tiền trợ cấp thất nghiệp. Và khi nào dành dụm được chút đỉnh là lão bay về Việt Nam “nổ” với họ hàng, vi vút với mấy em…

…Tôi cứ tưởng là xỏ được mũi lão, khi dụ được lão ta làm đám cưới, rồi rước tôi sang đây để hưởng thụ vật chất sung sướng. Nhưng nào ngờ vừa sang Úc được vài tuần là lão đã bắt tôi phải ngồi trên bàn máy may hơn 14 tiếng mỗi ngày. Đã vậy về mặt sinh lý lại không được thoả mãn lắm. Nói tôi xui vì bị lão già gạt gẫm. Nhưng thực ra tôi may mắn thì đúng hơn. Bởi vì tôi chỉ chịu hầu lão ta có mấy tháng thì lão bị tai nạn xe hơi chết không kịp ngáp, trên đường về nhà, sau khi giao hàng may cho chủ xong. Thế là bỗng dưng tôi được thừa hưởng khoản tiền bảo hiểm nhân thọ của lão ta gần năm trăm ngàn. Tuy nhiên theo người ta nói nếu như lão già không keo kiệt đóng tiền bảo hiểm quá ít, không biết chừng tôi có đến cả mấy triệu bạc. Điều này cứ làm cho tôi thắc mắc và tiếc rẻ…

…Đã hơn hai tháng nay kể từ khi lão chết, tôi vẫn loay hoay chưa biết phải sống như thế nào. Cái check bồi thường của hãng bảo hiểm tôi mang đi mua vàng bằng hết vì giống như quan niệm của má tôi hay những người ở Việt Nam. Thì chỉ có giữ vàng mới chắc ăn, không sợ đồng tiền bị mất giá. Nghe người ta nói Việt Nam lúc này đổi mới, làm ăn dễ dàng, nếu có vốn kinh doanh thì chẳng mấy chốc sẽ làm giàu, cho nên tôi nhất định mang số vàng này về Việt Nam làm ăn.

Như thường lệ, tối hôm qua khoảng 10 giờ tôi ôm giỏ đồ tới phòng giặt công cộng của cái flat tôi đang ở thì lại gặp hắn. Cứ mỗi lần đi giặt đồ vào khoảng giờ này là đã có hắn ở trong phòng giặt. Tôi thắc mắc lắm không hiểu vì tình cờ hay là hắn suốt ngày chỉ ở phòng giặt đồ này để giặt và sấy quần áo? Nhiều khi tôi nhìn trộm vào cái máy sấy, nơi hắn đang bỏ đồ thì chỉ thấy lèo tèo vài ba bộ quần áo bên trong mà thôi. Hắn người Á Đông trạc khoảng trên dưới 30, khuôn mặt không đẹp trai, trông còn dữ dằn nữa là khác, có lẽ vì cặp lông mày rậm rạp, xếch lên của hắn. Bù lại thân hình hắn cao to, khoẻ mạnh, một thứ mà các người phụ nữ như tôi dễ bị lôi cuốn. Cũng không hiểu tại sao tối hôm qua khi gặp hắn, tôi lại mỉm cười như chào hỏi hắn. Tuy hắn không lên tiếng nhưng hắn cũng nheo mắt đáp lại cái cười của tôi, làm tim tôi đập bình bịch.

VN88

Viết một bình luận