Chỉ sau vài ngày “quan sát thị trường”, bà Ng. trở thành con nghiện bài lúc nào không hay. Bà trở thành khách thường trực ở sòng. Casino giao hẳn cho bà chìa khóa 1 phòng VIP trong hệ thống khách sạn. Mọi hoạt động kinh doanh ở Mỹ, bà giao hết cho các con.
Giai đoạn này, mỗi ngày lưu lượng tiền từ tay bà qua cashier (quầy đổi phỉnh) không bao giờ dưới 30.000 USD. Càng chơi, càng thua, càng cay cú, bà quyết ăn thua đủ với sòng bài. Mỗi khi hết tiền, bà gọi điện sang Mỹ yêu cầu các con chuyển khoản sang. Dần dà, các cơ sở kinh doanh ở Mỹ lần lượt đội nón ra đi.
Sau vài năm đặt cửa bài, bà Ng. trở thành kẻ trắng tay. Dù vậy, bà vẫn chưa nguôi lòng cay cú. Năm 2004, nghe tin một người quen ở TP HCM qua đời, bà nài nỉ thân nhân người chết cho gắn tấm ảnh chân dung của chính bà trước đầu quan tài để chụp ảnh, quay phim. Bà gửi album và clip phim đám ma cho các con bà ở Mỹ để họ làm thủ tục khai tử cho bà. Bà làm như thế để các con bà lãnh tiền “tử” của bảo hiểm.