VN88 VN88

Nỗi giày vò của mẹ mất nhân tính, ép con uống thuốc sâu

Được vài tháng thì chồng tôi lại bỏ đi, không một lý do, không một lời giải thích. Tôi rơi vào nỗi tuyệt vọng, chán chường và bắt đầu nảy sinh những ý nghĩ tiêu cực. Lúc đó tôi tuyệt vọng lắm, hoang mang lắm. Bị chồng bỏ rơi, với tôi cuộc đời thế là kết thúc. Tôi chẳng nghĩ được gì ngoài cái chết. Nhưng trong lúc mụ mẫm vì đau khổ, tôi lại nghĩ rằng, nếu tôi chết, chồng tôi đi lấy vợ lẽ, đứa con trai 4 tuổi của tôi hẳn sẽ khổ. Thế là tôi nghĩ, chi bằng để cho nó chết cùng tôi, hai mẹ con sống chết có nhau, để ở dưới suối vàng, tôi lại tiếp tục chăm sóc nó.

Nghĩ là làm, ngày hôm sau tôi đi mua 2 chai thuốc sâu, rồi đợi lúc đứa con trai 4 tuổi đang say ngủ, tôi dốc một chai thuốc sâu vào miệng con, chai còn lại tôi uống. Nhưng số phận đã trừng phạt tôi. Hàng xóm phát hiện ra, đưa hai mẹ con tôi đi cấp cứu. Tính mạng tôi được cứu, nhưng đứa con trai bé bỏng của tôi thì không. Tôi bị bắt vì tội giết con. Tôi không còn nhớ công an đã đến, giải tôi đi như thế nào, tòa đã xử tôi ra sao, rồi tôi đã được đưa vào trại giam Quyết Tiến như thế nào. Vì lúc đó, tôi hoàn toàn hoảng loạn, chẳng nghĩ được gì khác, ngoài việc mình là một người mẹ tội đồ, đang tâm giết chết đứa con thơ non dại. Lúc đó, chỉ nghĩ đơn giản là con sống mà không có mẹ thì đau khổ vô cùng. Chi bằng để hai mẹ con lúc nào cũng có thể gần nhau. Thế mà cuối cùng con tôi chết, mà tôi không chết. Nó còn nhỏ dại như thế, ai sẽ là người chăm sóc nó dưới suối vàng? Những nỗi ám ảnh đó khiến lòng tôi đau đớn khôn cùng.

VN88

Viết một bình luận