Thuỵ Quế bệu bạo, ứa nước mắt, nói thật:
– Anh không phải là thủ phạm. Nhưng … nhưng anh là của tôi. Anh nghe chưa? Đã bấm bụng để anh đụ con Hạ Mi trước mặt. Rồi bây giờ, anh lại đụ luôn con út. Trời ơi là Trời, làm sao tôi chịu cho thấu nè Trời? Anh không thương tôi nữa thì …
Yến Thu vội chạy lại ôm mẹ, vỗ về, an ủi:
– Mẹ, thì anh Khoa vẫn còn đó chớ mất mát đi đâu. Ảnh vẫn là của mẹ. Mẹ muốn đụ lúc nào mà không được.
– Con coi, như sáng nay, mẹ diện đẹp là để tới gõ cửa phòng Khoa. Nhìn qua lỗ Khoá, bỗng mẹ thấy ảnh với con trần truồng ôm nhau ngủ. Mẹ ghen quá, mẹ thèm đụ mà (khóc lớn).
Thu nháy mắt cho Khoa tới ôm Thuỵ Quế vỗ về, rồi đưa vào phòng mình, đóng cửa lại, khoá chặt, làm cái gì đó mà không nghe Quế khóc nữa. Còn vài tiếng cười đùa vui vẻ, vang ra.
Yến Thu lấy thức ăn ngồi dùng thì thấy Chính đến gõ cửa. Thu ra mở. Chính diện rất đẹp và hỏi:
– Em! Có má ở nhà không?
– Dạ không. Má em bận việc đi với Khoa. Chắc chiều mới về.
– Vậy còn Hạ Mi, chị em?
– Chị em? Chắc cũng không có ở nhà. Bữa nay là Chúa nhật mà. Anh vào chơi, chờ họ về được không?
Thu vui vẻ mời chàng vào. Thư biết Chính có gian ý. Bởi vì em đã nói rõ mẹ đi đến chiều mới về, mà chàng vẫn xin vào.
– Anh uống cà phê nhé?
– Cũng được. Có tý sữa càng ngon.
Miệng nói, mà mắt Chính nhìn không rời cô bé 13 tuổi. Chính nhìn vì Thu đẹp cũng có. Nhưng lý do Chính nhìn vì chiều qua, bất ngờ Chính thấy Thu ngồi sau hai lọ sành lớn rình xem cảnh làm tình tay tư ở phòng khách. Sáng nay, chàng trở lại để xem cô bé đã bao lớn, và nếu có dịp, chàng sẽ làm quen. Và biết đâu… chàng lại có thêm một bãi đáp.
– Năm nay em bao tuổi há, Thu?
– Dạ còn nhỏ xíu à. Mới có 13 tuổi thôi, anh. Mời anh cà phê.
Chính nâng ly cà phê hớp một ngụm và mắt vẫn tình tứ nhìn không rời cô bé. Nhất là bộ ngực và mông đít:
– Mười ba ? Mười ba mà trông em như 16. Tất cả nở nang như một thiếu nữ. Có bồ bịch gì chưa?
– Dạ, xấu gái quá, không anh nào thèm, với lại em còn nhỏ mà.
Thu cố làm duyên để quyến rũ Chính, vì em đã thấy Chính trần truồng lần ngoài hồ bơi, nhất là chiều qua đụ với Quế và Hạ Mi ngoài phòng khách. Chính hỏi:
– Em đã suy nghĩ đến tình yêu lần nào chưa?
– Dạ… ư… cái đó, kỳ quá hà. Tình yêu? Tình yêu là cái gì?
– Là trai gái thương nhau, rồi hôn hít nhau, rồi … rồi…
– Thấy ghê, yêu nhau, hôn hít nhau, rồi … rồi sao nữa?
Chính nhìn quanh phòng khách, rồi hạ thấ giọng:
– Rồi… vậy vậy đó, giống như em thấy chiều qua bốn người làm ở phòng khách này!!! Cái đó sướng lắm à!
Khỏi nói, mặt Thu ửng hồng như uống rượu. Dù đã đụ với Khoa suốt một đêm, khi nghe Chính diễn tả lộ liễu như thế, Thu cũng xúc động vì một kích thích cố ý bởi Chính. Thu khép hai bắp đùi. Hai bàn tay chụm lại, cầm cái muỗng vo ve như con gái mới lớn, bị trêu chọc…
Chính hoàn toàn không biết Yến Thu đã là “người lớn” hơn tuổi 13. Trên giường, bây giờ cái gì của người lớn, em đều biết. Và nhất là đã bú, đã đụ lừng trời đêm qua với Khoa tới gần 4 giờ sáng. Dù vậy, khi nghe Chính bảo có nhìn thấy Thu dòm lén cảnh đụ tay tư, Thu cũng giật mình thảng thốt.
– Em đã hiểu tình yêu là gì chưa?
– Dạ… ơ… em hơi hiểu. Thấy thì biết vậy, chớ chưa lần nào…
– Chưa lần nào sao?
– Dạ chưa lần nào được hân hạnh thử với ai.
Chính sướng quá. Chàng đã lừa được con mồi gần vào rọ. Chàng hít một hơi đầy lồng phổi cho nỗi hạnh phúc chàng sắp được ở cô gái 13. Nhìn vẻ “thẹn thùng” của Thu, Chính nói:
– Mà em… em … có muốn thử một lần cho biết không.
Sau một phút yên lặng, Thu nhìn quanh nhà để biết chắc chẳng có ai nghe thấy. Rồi em nói rất nhõ:
– Dạ… muốn. Mà thử với ai?
– Với anh. Được không? Anh bảo đảm vô cùng thích thú.
Mặt Thu hồng thêm lên. Mắt sáng long lanh liên tưởng tới thân hình vạm vỡ, can đối, trắng phau. Nhất là con cặc của Chính:
– Với anh? Khiếp! Của anh to thấy mồ. Em thấy hết rồi chớ bộ. Em sợ nó … nó … làm em đau, chảy máu, rồi em khóc…
Câu nói thơ ngây của Thu đã đánh lừa Chính hoàn toàn. Chàng hơi ngại. Chàng hơi sợ rủi Thu khóc, tới tai bà Quế, đời chàng chắc vào tù. Nỗi sợ hãi đó làm Chính rút chân:
– Thôi, nếu em sợ của anh to quá sẽ làm em đau, em khóc, thì thôi vậy. Mình nói chuyện khác, vui hơn…
Sợ Chính hiểu lầm rồi chàng bỏ ra về, nên Thu đứng bật dậy như cái lò xo, chạy đến ôm quàng cổ Chính:
– Người ta nói giỡn đó. Ý, đàn ông mà nhát gan! Uống hết ly cà phê đi, rồi… an hem mình vô phòng em.