Một ngón nữa? Có nhiều lắm không? Một mà đã như muốn chật chội “khó đi”. Thu đòi đến hai? Khoa chần chừ, ngần ngại, thì Thu, chính Thu thò tay xuống, chặp thêm một ngón nữa của Khoa vào, và hai “gã pháo binh” hè nhau xung trận. Thu trợn hẳn đôi mắt, chỉ còn thấy tròng trắng. Mặt đờ hẳn ra. Môi mắp máy, muốn nói cái gì đó không rõ:
– Chu lu ru ru. Oa cô oa, Ba la măng to. Ối mẹ ơi. Ai đụ, ai đụ hả mẹ? Cái gì to ghê quá vậy hả mẹ? Bu chăng, bu chăng.
Hai ngón chẳng những thụt vào, lấy ra, mà còn lận qua lận lại, làm cho lồn Thu không ngừng sướng, một cái sướng thấy trời cao, mây rộng… Độ mười phút, Thu rút hai ngón của Khoa ra, xoay người, ngồi chàng hãng lên bắp vế Khoa. Em cầm cặc Khoa cho vào lồn và ngồi phi ngựa. Sát mí, lông lồn và lông dái trực diện nhau, nghe chèm nhẹp nước sướng thoát ra liên hồi từ lồn gái 13. Khoa dựa ngửa ra, ngước mặt nhìn trần nhà, bặm môi chịu một cái lồn bout đang say ngất chứa chan với cặc chàng.
Nếu mang Thuỵ Quế, Hạ Mi và Yến Thu ra mà sánh, thì Khoa phải công tâm, thành thực mà nói: lồn Yến Thu đệ nhất. Không những lồn, mà kỹ thuật làm tình, hình như cũng chỉ có Thu là đệ nhất! Vì Thu đang sà lên môi Khoa, ngút ngàn những cái nút lưỡi tê người. Bỗng Khoa chợt thấy Yến Thu kỳ lạ. Chàng quên mất người bảo lãnh chàng ra khỏi địa ngục trần gian Việt Nam. Chàng quên mất Hạ Mi 17 tuổi… Khoa áp mặt khắn khít vào má Thu, tóc Thu rồi khẽ nói:
– Hai đứa mình có thể yêu nhau mãi như thế này không em?
– Tại sao không? Em sợ anh không trọn là của em, vì nhà này khan hiếm đàn ông. Chỉ một anh, sao kham nổi ba đàn bà. Một em chắc đã làm anh chết mất rồi còn đâu? Em sẽ làm chậm lại. Anh hãy bình yên, ngồi đó thưởng thức. Anh ra là tan cuộc. Em không muốn. Em muốn anh phải lâu trong em, lâu hơn với má, với chị Mi, để em bớt thèm da thịt đàn ông, chớ không phải hai ngón tay, hay con cặc giả em vẫn mượn của má…
– Chết, em đã dùng qua cặc giả? Khoa hỏi.
– Em đã bảo em là “người lớn” 13 tuổi. Anh chưa tin à?
Thu “kẻ lớn” thật. Trọn con cặc to dài của Khoa bị lồn Thu nuốt truong, sâu tận đáy lồn. Mỗi cái nắc của Thu là một động tác làm Khoa tê điếng, mê mẫn tâm thần. Thu càng nắc chậm, sự kích thích càng vọt tăng lên hơn. Giống hệt những mống tay gãi nhẹ trên lưng, hoặc vùng da non.
– Em đụ chậm rãi như thế càng làm anh mau ra hơn. Hay là để anh nằm ngửa trên giường.
– Tại sao?
– Tại vì, khi nằm ngửa, anh có thể kéo dài bao lâu cũng được.
Rồi Khoa đứng dậy, vẫn để lồn Thu nguyên vị trí cũ. Khoa bế em bé lên, đến giường, đặt xuống, rồi cho Thu nằm trên. Bây giờ thì Thu tha hồ nắ, dộng cừ, phi ngựa… Khoa nhắm mắt nhớ lại những ngày ăn bo bo, đi đào mướn, vét cống trong quê. Nhớ lại ngày chàng đi nghĩa vụ quân sự, tràn qua Miên, khiêng xác bạn bè v.v… Chỉ có cách phan tán tâm hồn như thế, Khoa mới “mạnh khoẻ” sau khi Thu đã cuồng nhiệt, ồ ạt ra một cái chứa chan trên cặc chàng:
– Khoa ơi, em ra. Mặc kệ em nhen. Anh nín, giữ cho em trọn đêm nay. Mai thứ bảy. Em phải thức trọn đêm nay mới đã cơn thèm mình ơi! Khoa ơi!!! Chết em… em.. em…
Khoa thực sự phải giả điếc, giả đui. Không nghe, không nhìn người yêu bé bỏng lăn lộn, gào thét. Tuy ém giọng, Khoa vẫn nghe rất rõ lời tỏ tình thơ ngây, măng dại.
“Tại sao không? Chỉ sợ anh không trọn là của em. Vì nhà này thiếu đàn ông.” Thiếu đàn ông thật! Thuỵ Quế nứng lồn giờ nào, là gõ cửa phòng Khoa giờ đó. Mãi rồi Khoa có cảm tưởng như chàng được bà bảo lãnh qua Mỹ để hầu hạ, phục vụ sinh lý cho bà. Rồi đến Hạ Mi nữa. Chiều nay bỗng nàng phá lệ, phá luật, san bằng biên giới bà con, bảo Khoa cởi truồng, kéo Khoa nằm chồng lên, đút cặc vào đụ tê tái lồn nàng. Hạ Mi đã chính thức ngầm bảo: “Từ nay hai đứa mình tha hồ đụ” Một chọi ba, khó quá, nhất lại Khoa là giống đực!
– Anh đang nghĩ gì mà vẽ mặt trông đăm chiêu vậy?
– Đang nghĩ mình anh phải kham đến ba đàn bà…
– Đừng lo. Em sẽ tìm cách mời anh Chính thường trực qua đây. Mẹ em có vẻ mê Chính, vì bà đã tặng chàng chiếc xe đắt tiền. Chỉ có em lo chị Hạ Mi. Hay là thôi, em nhịn thèm vậy.
Khoa không chịu. Tự nhiên chàng yêu Yến Thu cách lạ lùng. Khoa ôm siết Thu cứng ngắt vào hai cánh tay ân cần bảo:
– Anh muốn hai đứa thuộc về nhau vĩnh viễn. Anh cố tìm cách xa dần má em và Hạ Mi. Đụ với em rồi, anh không muốn với ai nữa hết. Anh sẽ tìm vài thằng bạn thay anh “hầu hạ” má và chị em. Anh nhiều bạn lắm, đừng lo.
Thu nằm trên nhoẻn môi cười sung sướng. Nó hạnh phúc tràn trề khi nghe Khoa thầm thì bên tai nó những lời mật ngọt, vừa được Khoa nắc đều đặn. Bên ngoài trời đã khuya. Cả nhà đã ngủ. Khu sang trọng nên chả nghe tiếng xe chạy dưới đường. Trong này, Khoa lật Yến Thu nằm ngửa ra, bú cặp vú mới tượng hình, no cứng. Cũng là lần đầu, Khoa đụ với tình yêu. Chàng tận tình mang hết kinh nghiệm ra tận hiến cho Thu mê mệt. Khoa liếm tới đâu, Thu lăn lộn bức rức tới đó. Chàng xuống bú từng ngón chân nhỏ xíu của Thu, bắt Thu nằm sấp, liếm khắp lưng, thẳng xuống mông đít, rồi bắp vế, đầu gối. Chịu không nổi, Thu tự động nằm ngửa ra, dang rộng hai chân, kéo đầu Khoa ấn vào lồn, rồi bảo:
– Em thèm được hưởng cảm giác này nè. Lúc chiều anh đã bú mẹ và chị Mi làm sao, phải cho em giống hệt như thế. Em phải hưởng hết đêm nay mới đã anh ơi!
Khoa đưa lưỡi liếm nhẹ hai mép lồn. Chất nước mằn mặn của Thu làm môi Khoa ngào ngạt. Khi lưỡi chàng liếm tới hột le, Thu ấn mạnh đầu Khoa thêm hơn, và nắc lên từng chặp, miệng la ú ớ:
– Mí, hèn chi mà mẹ em chẳng gào thét như chạy giặc. Ngón tay chà vô đó đủ chết rồi, hống chi là lưỡi anh. Đó, đánh nhè nhẹ. Càng nhẹ càng tê tái mình ơi! Tay anh để không làm chi mà không… Đó, đúng đó, sao có một ngón vậy. Phải, anh ơi, hai ngón mới đủ… sướng… mình ơi! Đừng làm như vầy cho mẹ em với chị Mi nhen cưng. Trời ơi, con muốn đứt thở… Em muốn ăn cặc nữa mình ơi. Làm sao đây? Hả, anh cho hả?
Khoa chỉ cần xoay mình nửa vòng, cặc chàng đã vào miệng Thu. Cô bé ngồm ngoàm, ngốn ngấu nghiến củ từ của Khoa. Thật không còn ai sướng nào ở thế gian có thể sánh nổi với nỗi khoái lạc ngút ngàn của cặp nhân tình trẻ này.
Trên nửa tiếng hết mình phục vụ nhau, Khoa ngừng bú:
– Mình ơi, anh phải bắn vào miệng em mất thôi. Đã quá mình ơi. Cho anh bắn một cái rồi mình đụ tiếp tới sáng, nhen.