VN88 VN88

Những trận đụ kinh hoàng khiếp vía nhất được kể

Rồi Chính ngước nhìn lần nữa khung cửa sổ phòng Nguyệt. Chàng chợt bắt gặp mẹ chàng rút vội đầu, nấp sau cánh cửa. Thế thì… chàng nghĩ. Nguyệt đã thấy hết những gì chàng làm trên ghế vải… Mà tại sa mẹ chàng lại làm vậy? Có mục đích gì? Chính đang lính quýnh tay chân không để đâu thì Julie nói như đọc hết tư tưởng của chàng, miệng cười khó hiểu:
– Em biết anh đang nghĩ gì. Coi chừng anh lầm. Nhưng thôi, bỏ đi, nói chuyện chúng mình!
– Chuyện chúng mình?
– Đúng. Vì lúc anh đang nằm trên bụng chị Hường, thì chị này gọi điện thoại đến bố Đoàn, khoe rằng anh làm tình tuyệt vời lắm? Anh đang cầm cuốn Hiện sinh trên tay, mà lại ngạc nhiên với lối “ăn mặc” đầy hiện sinh của em à?
– Cô có mặc gì đâu mà gọi là ăn mặc?
Julie cười ha hả, cười ngặc ngoẻo rồi nói:
– Thế mới là Hiện sinh. Vì theo thuyết hiện sinh, mọi ham muốn phải được phô bày ra, và phải được chấp nhận.

“Ăn mặc” như em đang đứng đây thì anh phải biết em đang cần gì. Và các anh phải cho gì. Em có nói với chị Hường cho em, một ngày nào đó, được hân hạnh gặp anh. Không ngờ… em hên thật. Phải chi bữa nay em mua vé số…

Julie tiến đến bước nữa, và em thấy “cục cưng” của Chính đang gồng lên bên trong chiếc xì líp xanh đậm mỏng manh. Vì thân thình trác tuyệt, măng tơ, hấp dẫn của Julie đang đốn ngã Chính. Bộ lông lồn tuy ngắn, nhưng rậm rì của Julie làm mu của em cao lên vời vợi. Cặp vú no tròn, cứng ngắt của em rất vùa tay. Cái eo nhỏ nhắn nối liền cặp mông đã nở vì nhiều lần chung chạ với đàn ông. Đường lông măng xám xanh nối liền chỗ roan vào chòm lông dưới là vật bắt mắt nhất của Julie. Rồi, cặp đùi tròn lẳng, dài tăm tắp, suông đuộc, chạy thẳng xuống đôi bàn chân thon dài với những ngón sơn đỏ….Quả là hiện sinh.

Nhan sắc đó thì có Thánh cũng phạm tội, nói gì đến con trai mới lớn như Chính. Hình như anh chàng vừa trố mắt ngắm, vừa nuốt nước bọt. Thấy thế, Julie càng phô diễn. Nàng chống một tay lên hông. Tay kia vuốt nhè nhẹ bờ vai. Một đùi bên trái hơi co lại. Mặt nàng hơi cúi xuống mà đôi mắt hạt nhãn thì nhìn ngước lên. Một bên mái tóc phủ hờ cái má lúng đồng tiền. Miệng nàng chúm chím. Không cười mà thấy như đã… Chính bối rối, chàng vờ nhìn lên cây điệp bông tím, chỉ một thoáng mấy giây, rồi mắt chàng phải trở lại, gắn chặt vào đôi vú đầy sinh lực, căng cứng cửa người đẹp. Càng làm ra vẻ thản nhiên, Chính càng lúng túng như con cá đã ngoạm vào lưỡi câu. Cái chết chỉ còn là vấn đề thời gian. Julie chơi ác, cứ nhìn như xoáy vào hạ bộ cứng ngắt của Chính và mím cười đắc thắng. Túng quá, Chính hỏi:
– Cô xuống đây, rồi bố tôi đâu?
– Anh ấy mệt, nằm lăn quay ra ngủ ở sofa phòng khách. Sao anh không thể “ăn mặc” hiện sinh như em. Có vui không?
– Tôi… xin lỗi cô. Tôi … không … thể …

Julie tiến tới nửa bước, nhìn thẳng vào Chính, mà hai tay nàng thị tuột cái xì líp màu xanh đậm của Chính xuống dần, xuống dần… Con cặc dài, bụ bẩm dễ thương của Chính bung lên, chỉa thẳng vào hạ bộ của Julie. Mặt chàng thộn ra trông tội nghiệp. Trên kia Nguyệt trố mắt nhìn. Lần đầu tiên, kể từ ngày Chính không còn để cho mẹ tắm nữa, đây là dịp Nguyệt nhìn tận mắt nhìn thấy con cặc dài dị thường của con trai mình.

Nàng lấy camera, chúc máy xuống, dùng ống kiếng zoom quay tận tường mọi chi tiết của ông Adam, bà Eva trên vườn địa đàng. Dưới kia, cả hai im lặng. Bốn mắt nhìn để đối thoại. Một bên chinh phục. Bên kia, chạy trốn, hay vờ chạy trốn. Càng cố vùng vẫy, Chính, hai chân, càng mắc vào mạng lưới bủa vây dễ thương của Julie. Đứng bên Julie, Chính thấy mình “nhỏ xíu”. Chàng chẳng biết Julie bao tuổi. Chỉ thấy mọi “trang bị” trên người nàng quá, hay thừa, đủ cho Julie trở thành một người lớn, lớn hơn mọi đàn bà đã từng nằm dưới bụng chàng.

Julie xê dịch sát vào hơn nữa, đến độ khúc gân của Chính, khi chạm gần với hạ bì của người đẹp, phải cong ngược lên, chỏng thẳng quy đầu về hướng không trung.
– Chị Hường khen anh là tình nhân toàn hảo? Julie hỏi.
– Có thể. Nhưn chỉ với cô ta, không chừng.
– Nhưng Hường là người đàn bà lẫm liệt trong tình dục, rất dâm, không bao nhiêu cho đủ, như anh đã nói với chị Nguyệt lúc nãy. Như thế thì nhận xét của Hường chắc chắn là không sai?
– Cứ cho là như thế đi. Rồi sao?
Julie lại cười chúm chím nhìn “con chim” trong bẫy nàng:
– Hình như, cho tới phút này, anh vẫn còn chưa muốn gọi em là em, và xưng anh. Em có thua chị Hường không?

Nói xong, Julie không đợi Chính trả lời. Nàng quỳ xuống, hai tay trịnh trọng nâng của quý màu trắng hồng của Chính lên mà hôn bằng mũi một cách say mê, ân cần. Thân hình và gương mặt tuấn tú của Chính là khí giới đốn ngã phái nữ dễ dàng. Julie dàn trên năm phút để tỏ tấm tình qua cách hôn nhân thương “thằng bé” của Chính.

Trên phòng, vừa quay phim, Nguyệt vừa xúc động và bị kích thích tột độ với hình ảnh hoa tình dưới kia. Nàng nghe hai mép lồn lại bị ướt, bị ngứa ngáy khó chịu.
– Em thì chắc là không bằng chị Hường. Nhưng sẽ cố làm sao cho anh nhủ chút tình thương, dù thương hại. Vì, em đến sát bên anh buổi nay, có lẽ cũng để thoả mãn chút tình dục, cộntg chút lãng mạn, vì anh là con của Đoàn, người vừa với em ngây ngất một trân đụ kinh hồn khiếp vía.

Câu nói đó của Julie đánh trúng băng tầng “Hiện sinh” của Chính. Nên chàng cúi xuống, nâng xốc Julie lên nhìn sững, rồi đặt vào môi cô bé một cái hôn nồng nàn dưới nắng xế chiều, bên hồ tắm. Hình như câu nói vừa rồi của Julie có đượm chút loạn luân. Nàng muốn vừa ngủ với cha, rồi bây giờ luôn cả với con.

VN88

Viết một bình luận