– Tình trùng của anh đang bò vào tử cung em, buồng trứng em.
– Và em sẽ có thai? Và chúng ta sẽ có con?
– Dạ. Đúng! Không có hôm nay, rồi sẽ có ngày mai. Em chả ngừa bằng thuốc, không cả bằng áo mưa. Em thản nhiên đón tình anh và quyết có con với anh.
Quang bưng mặt bà Nguyệt hôn cuồng dại, nồng nàn. Chuông điện thoại reo. Một lần. Hai lần. Bà Nguyệt bốc lên nghe: tiếng của Tuyết trả lời với đầu giây bên kia:
– Dạ thưa ba, mẹ đi chơi với mấy bà bạn dưới Long Khánh rồi. Có lẽ chiều mới về…
– Mẹ về nói mẹ ra phòng mạch cho ba thăm chút.
Bà uể oải đặt điện thoại xuống, thầm cám ơn Tuyết và chán ngán cho ông chồng già bất lực cứ gọi canh chừng trong khi ông chả làm ăn gì được với gối chăn.
– Ai vậy?
– Chồng em. Cứ độ vài tiếng, ông gọi một lần. Ông khư khư ôm một “chiếc xe đắt tiền” trong khi chân ông không còn đạp ga được. Cái ghen của ông bây giờ là do lòng ích kỷ, chớ không phải thương yêu. Không xài được, nhưng cũng không muốn cho ai xài.
– Vậy sao lúc nãy em bảo sẽ nói với chồng em nhận anh làm chồng bé. Và .. em sẽ có thai với anh?
– Nhất định em sẽ phải nói như thế. Em phải chọn cho em một tình yêu cho phần sống còn lại. Hoặc không, thì em sẽ héo moon, chết khô trên đống tài sản kết sù này.
Bà đặt Quang nằm nghiêng, song song với bà. Để bà vuốt tóc, nhìn Quang cho rõ. Quang đã đụ bà ra hai lần, vậy mà cho tới lúc đó, bà vẫn không tin bà đang nằm trên giường Ý với kép nhí có 17 tuổi. Bà không tin bà có một hạnh phúc vĩ đại, tuyệt vời như thế. Gương mặt Quang vẫn là cậu bé mới lớn. Da dẻ hồng hào, non choẹt, mịn màng. Các bắp thịt chắc nịt bởi Quang là cầu thủ. Bà ôm Quang mà mơ hồ tưởng mình đang nằm mơ. Quang hẩu cái đít tới để cặc chàng cà nhè nhẹ vào mu lồn bà. Bà nhắm mắt, tay sờ khúc gân:
– Tuổi bé, mà sao khúc gân này lớn bạo vậy hả anh?
– Em hỏi anh, rồi anh hỏi ai đây?
– Phải công nhận anh chì thật. Mà thương nhất vẫn là khúc gân tuyệt vời này.
Rồi bà nắn, bóp cặc Quang. Bà ngồi dậy, cúi xuống, đưa khúc gân vào mồm, bú thương yêu rào rạc. Mặt bà si mê như đã chìm vào giấc ngủ… Chỉ còn cái đầu cúi xuống, ngẩng lên cách đều đặn. Bàn tay Quang sờ đôi vú, sờ mông đít, rồi anh luồn qua đâm một ngón tay vào lỗ lồn bà Nguyệt.
– Nếu biết anh cũng là tình nhân của Tuyết, em có giận không? Và muốn có con với anh không?
Bà gậ đầu vì mồm bận bú cặc Quang. Quang hỏi câu đó hơi thừa. Bà từng nghe tiếng la của Tuyết và Quang xuyên qua vách khi họ làm tình. Bà “ăn” khúc gân của Quang trên nửa tiếng, rồi rủ Quang lên nằm đụ bà cho đến khi bà ra thêm một lần nữa.
Cũng như lúc nãy. Tiếng rên của bà vang lên. Bên kia Tuyết chịu không nổi, bèn chạy qua gõ cửa:
– Mẹ, Tuyết đây, cho con vào.
Quang trần truồng đến mở cửa. Tuyết cũng trần truồng bước vào, nhìn mẹ nhoẽn cười:
– Khiếp, con bịt tai rồi mà vẫn nghe. Hấp dẫn quá. Chịu không nổi. Làm con muốn điên lên.
Bà nhìn cô con gái, rồi mệt mỏi uể oải nói:
– Chịu không nổi thì … có Quang đó, làm đỡ một cái đi.
Quang nhìn bà như xin phép, rồi dẫn Tuyết về phòng bên cạnh. Cánh cửa khép lại. Lại nằm một mình với chiếc gối ôm dài, bà Nguyệt nửa hạnh phúc, nửa hờn ghen, vì tiếng rên của Tuyết lại vang lên:
– Bú lồn em như đã bú mẹ em. Phải thật lâu và làm sao cho em ra vài lần nghe Quang.
Dù đã ra ba lần chan chứa với Quang, bà Nguyệt vẫn còn thèm lắm. Những trận làm tình như thế này với bà, bất quá là những lô an ủi, chẳng làm sao dịu được sức đòi hỏi to lớn như núi Thái Sơn. Bà ngồi dậy, vào phòng tắm, xả nước ấm, trầm mình. Đầu óc quay cuồng với những toan tính không tên. Làm sao phải thoát ly cảnh cô đơn lạnh ngắt này càng sớm càng tốt.
Nằm trong bồn với nước ấm và nghe nhạc tình Trịnh Công Sơn, bà Nguyệt ngắm suốt thân hình nẩy lửa của mình từ hai vai xuống đến ngón chân. Bà đưa tay nâng đôi vú nọn lểu căng cứng, lốm đốm những giọt nước, ngắm một lúc, rồi nhìn xuống chòm lông lồn đang vờn vờn trong nước như mớ rong rêu. Bỗng bà tự thấy mình chưa già. Và như lời khen của Quang: “Chị còn trẻ và đẹp lắm. Em cứ tưởnng chị là chị của Tuyết!”
Sắc đẹp, tiền bạc, bà có đủ. Dư là đằng khác. Mỗi ngày, bác sỹ Đoàn, chồng bà, làm nghề sửa sắc đẹp, kiếm không dưới hai chục ngàn dollars. Tại sao bà phải khép mình sống “đạo hạnh” một cách cô đơn, lạnh lùng trong căn phòng hiu quạnh này? Một vài lần, bà đã bạo gan phá “ngục sắt”, ngoại tình với Phong, rồi Quang … Những giờ giao hoan đó vẫn ngắn ngủi so với chuỗi dài cô độc từng phút quanh bà. Rồi bà nghĩ, mấy con bạn như bà Thuỵ Khanh vợ kỹ sư Hải, bà Trầm Phương vợ Thầu Khoán Danh, bà dược sỹ Hạnh v.v… Bà nào cũng có riêng một vài kép nhí, đi chơi, đi shopping công khai.
Vậy tại sao bà không có riêng cho mình một nhân tình, không chỉ trên giường, mà còn ngoài phố nữa. Cho nên lúc nãy, ôm đụ Quang, bà có nói: “Em sẽ công khai nói với chồng em rằng anh là chồng bé”. Nhớ đến Quang, cậu bé 17 tuổi, bà nhớ lúc đang ra bà đã hú lên: “Má ra nè, con ơi, con ơi!” . Tại sao bà bỗng la lên một câu lạ lùng như thế? Bà không hiểu.
Bà biết Quang nhỏ thua Chính, con trai đầu của bà đến hai tuổi. Vậy mà bà vẫn đụ, vẫn bú Quang như yêu một nhân tình, mà còn yêu say name là đằng khác. Bà nhất định phải lấy Quang và sẽ công khai bát phố với cậu bé. Bà phải loạn một chút cho đời lên hương. Và nếu cần, bà cặp thêm một vài chàng mới như thế để sống lại thời con gái … cái thời mà hầu như bà không có. Bởi lẽ, 18 tuổi, bác sỹ Đoàn đã cưới bà, xích chân bà suốt hai mươi năm. Cho đến giờ, “vũ khí” của ông đã sét rỉ, ông vẫn đóng gông cuộc đời bà, không cho chút tự do. Bà sẽ “đấu tranh dành độc lập.”
Sáng hôm nay, tình cờ, bà được tràn đầy hạnh phúc ngay trên chiếc giường Ý thật mới tinh. Bà nhớ không sót một chi tiết. Từ lúc Quang bú lồn bà, bợ đít bà lên dùng đầu cặc hích cái mồng đốc; rồi bà ngậm cặc Quang mà ngấu nghiến như ăn tươi nuốt sống…
Bỗng bà cho bàn tay nằm giữa lồn. Hai bắp đùi kẹp cứng lại. Đôi mắt nhắm để nhớ gương mặt hồng hào của cậu bé. Và bà thảng thốt gọi nhỏ: Quang! Một chân bà cử động, ép cứng những ngón tay búp măng đang ngọ nguậy ở cửa mình:
– Mệt, nằm thiếp ngủ bên đó rồi. Lần nào cũng vậy. Anh trở lại đây, tìm em, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ đến phòng Tuyết nữa.
Bà Nguyệt tháo chiếc khăn lông ra, buông xuống đất. Rồi bà nằm soài lên, ấp lên người Quang:
– Sao vậy, lúc nãy, anh đụ Tuyết dữ lắm mà.
– Đúng. Anh cố làm cho cô bé ra lẹ để anh trở lại đây gặp em. Anh đụ Tuyết không cảm, không hứng. Thần trí cứ nghĩ mãi tới em. Anh không hiểu tại sao. VÀ đừng hỏi!