Lần này thì Tuyết tin tưởng hơn vì đã hơn một lần ân ái với Lập. Không biết Tyyết có hiểu sự liên hệ máu mủ của em với Lập không. Còn thằng vé thì không. Nó chỉ biết là Tuyết trẻ hơn Nguyệt. Giản dị chỉ có vậy. Tuy hắn thọc hẳn vào quần Tuyết để sờ lồn một cáh hồn nhiên. Hai đứa bé trông thật giống nhau. Tuyết tự tay cởi hết quần áo khỏi người và rủ Lập nằm lộn đầu bú. Hai đứa nằm nghiêng. Hai đùi của Tuyết kẹp chặt đầu Lập. Còn Lập thì nắc liên tục cặc nó vào mồm Tuyết. Bú nhau được vài chục phút thì Tuyết lên nằm trên bé Lập, nhét cặc vào lồn, nằm im nhìn cậu bé và hỏi thật nhỏ:
– Lập, em yêu chị không?
Thằng nhỏ gật đầu, miệng cười chúm chím.
-Tại sai em cười?
-Tại vì không yêu làm sao ôm nhau đụ được?
– Nói vậy em cũng yêu mẹ chị, dì Hải, bà Phán Quỳ?
-Cái đó khác. Cái đó là đụ vì tiền. Còn với chị…
– Chị hiểu. Nếu yêu chị, tại sao em còn dấu không nói?
-Em có dấu chị điều gì đâu.
-Có! Chị muốn biết năm 11 tuổi, ai dậ cho em bú lồn mà em rành quá vậy.
Thằng Lập nhắm mắt, thở ra. Có cái gì can cái lắm làm nó không mở miệng được. Trong khi Tuyết, hai tay ôm mặt thằng bé, nhìn thân thương, chờ đợi câu trả lời
-Chị hỏi em câu khác đi.
-Đó, thấy chưa. Em đâu có yêu chị…
-Cái đó…cái vụ đó ai lớn lên mà không biết. Cần gì học…Như chị, chị có học ai để hôm nay bú cặc cũng rành?
Đến phiên con Tuyết im lặng. Nó nghĩ thằng Lập nói đúng. Trai gái lớn lên, chẳng cần học, mà rồi đứa nào cũng biết. Tuyết không nhớ nó đã đòi hỏi và biết hết tất cả mị nhu cầu, mọi cách phục vụ tình dục từ tuổi nào. Nhưng chỉ nhớ là sốm lắm, ngay cả lúc chưa có kinh. Năm mười tuổi, Tuyết đi học về, chợt nhìn thấy hai con chó mắc lẹo bên đường. Nó đứng nhìn sửng, mặt đỏ hồng, và lòng dậy lên niềm mơ ước, nỗi thèm thuồng mơ hồ, không tên. Hình ảnh cặp chó làm tình đó theo với Tuyết ngay cả trước giấc ngủ, thỉnh thảng trong giờ học ở lớp. Khi tắm một mình trong bồn, Tuyết đưa tay kỳ cọ ở hạ bộ thì thấy sướng sướng. Tuyết áp mạnh bàn tay lên mu lồn, thì thấy thích hơn. Rồi dần dần, một ngón tay chạm vào hột le, Tuyết rùng mình với cảm giác tuyệt vời mà bé giờ em chưa từng hưởng. Rồi hai ngón cầm vào hột le xe nhè nhẹ, nhanh dần, nhanh dần cho đến khi mắt Tuyết mở không lên. Toàn thân em ngâyu ngất. Hai bắp đùi kẹp cứng lại…., em nghiêng mình, miệng thì thào thật nhỏ những gì không rõ. Rồi Tuyết thở, mệt, ủ rủ.
Cho đến một ngày, đi học về, Tuyết nhào lên giường , đắp vôị chăn, nằm nghe mưa rào rạt ngoài trời. Tuyết đã táo bạo cởi quần ra. Và cũng với bàn tâ, em sờ sạng hạ bộ một lúc lâu mà đầu óc nghĩ tới những thằng bạn đẹp trai cùng lớp, những ông giáo duyên dáng. Ngón tay đã lần xuống cửa mình và.. tiến dần vào gữa nước ướt nhẹp hai bên mép. Ngón tay lút hết là lúc Tuyết bay bỗng lên không trung. Nhưng ngón tay nằm bất động như thế làm em chán. Cho nên em cử động, làm cho ngón tay ra vào ở âm đạo, Tuyết thấy khoái tuyệt trần. Em cầu trời mưa dai hơn, gió thổi mạnh hơn ngoài cửa sổ, sấm sét nổ dòn hơn, trên không. Hoàng hôn, rồi tối… Cho đến khi chị người làm gõ cửa, mời Tuyết ra dùng cơm, Tuyết vẫn còn lâng lâng với giấc mộng miên man.
Ăn vội vài chén cho có lệ, xong Tuyết lại vào phòng, leo vội lên giường, tắt đèn, tiếp tục cho ngón tay vaòø âm đạo, để ngh3 mưa rơi, gió thổi cho đến gần quá nửa đêm. Đó, sinh lý đã phát triển và hành hạ Tuyết từ năm 10 tuổi, thì Tuyết phải hiểu Lập biết bú lồn năm 11 tuổi là thường. Sao còn hỏi Lập làm chi. Không, Tuyết hỏi bởi vì Tuyết chỉ thèm và tự làm lấy. Còn Lập thèm và làm cho người khác: bú lồn! Tuyết nghĩ: nếu không ai dạy, cậu bé 11 tuổi khó mà biết thế nào là bú lồn. Điều thứ hai, nếu có ai dạy thì việc đó cũng thường thôi. Taị sao Lập muốn giấu: “Sống để đó, chết mang theo.” Điều đó làm Tuyết càn tò mò hơn lên:
-Lập vẫn dấu chị. Yêu chị mà em không tin chị sao?
Thằng bé vẫn bí mật, cúi xuống bú đôi vú của Tuyết, im lặng. Nó không thể, hay không dám nói ra điều xấu hổ kéo dài gần banăm, mà nghĩ lại, Lập vẫn thẹn với chính nó.
Bỗng Lập trườn lên, nhìn chăm chăm vào mặt Tuyết:
-Em hỏi chị câu này: vậy ai dạy chị bú cặc? Bộ ba chị hả? Có phải bác Đoàn dạy chị không?
-Không! Tuyết trả lời chắc mịch như thế. Chị mới biết vài tháng nhờ xem Phim sex, nghĩa là 15 tuổi chị mới biết. Á, thôi chị hiểu rồi. Em hỏi có phải ba chị dạy cho chị biết bú cặc, vậy có nghĩa là….
Tức khắc Lập chận Tuyết lại:
– Không, không phải má em dạy cho em biết bú lồn?
Nó nói với vẽ mặt hớt hải, lính quýnh, gần như năn nỉ Tuyết đừng quái ác hỏi thêm nữa. Tuyết cười cười , trầm lặng, cộng chút bí hiểm của bà chị “rành rõ”. Lập tiếp:
-Không phải! Không phải má em đâu, chị đừng hiểu lầm!
-Ơ kia. Chị có nói là má em đâu.
-Chị không nói, nhưng em biết chị đã hiểu lầm! Em chưa bao giờ nói chuyện xấu hổ này cho ai biết hết!
Tuyết trầm giọng:
-Xấu hổ? Em có nói cho chị biết là ai dạy đâu mà xấu hổ.
Thằng Lập im lặng, ấp mặt nó lên đôi vú của Tuyết, khóc rấm rức như tủi thân. Nó không thiết làm tình với Tuyết nữa. Có cái gì làm nó nghẹn họng. Tuyết biết rõ hết. Vì qua lối trả lời ngây thơ của Lập, chỉ cần thông minh một tý, ai cũng có thể đoán vị thâỳ dạy Lập bú lồn là ai. Tuyết nâng mặt Lập lên xin lỗi, hứa sẽ chẳng hỏi nưã, mặc dù Tuyết còn một câu hỏi thứ hai: ai đã dạy em biết đụ?
Rồi Tuyết vực Lập nằm sấp trên người nàng, bắt Lập cắm cặc vào đụ dữ dội:
-Chị hứa với em là chẳng bao giờ hỏi em nữa. Hai đứa mình đụ nhau cho sướng. Thú thật một điều là chị chưa đụ ai sướng bằng với em . Vì em là người tình duy nhất nhỏ tuổi hơn chị.
-Và chị cũng là người tình nhỏ tuổi nhất của em. Thân người và các bộ phận sinh dục của chị vừa tầm. Em không phải cố gắng mới làm hài lòng chị. Như cặc em nằm chật trong chị trong khi với mấy bà lớn tuổi em hơi lạc lỏng.
Lập chống hai tay, nhìn gương mặt đẹp của Tuyết. Nó nắc thật đều đặn, khoan thai. Nó đang đụ người yêu chứ không phải đi khách. Cái khoái lạc của nó với Tuyết hoàn toàn khác bới những lần nằm trên bụng các bà chị lớn tuổi hơn mẹ nó. Lập hỏi thơ ngây:
-Khi lớn lên, chị có muốn làm vợ em không?
-Chị muốn làm vợ em cũng không được.
-Tại sao?
-Vì em đã là chồng của má chị rồi còn gì.
-Sao chị biết?
-Má chị đã công khai nói với mọi người như vậy. Mất em, má chị có thể điên lên được. Đó là điều chị không muốn. Má chị phải là người ưu tiên. Luôn luôn như thế. Nếu có thì chúng mình chỉ lén lút như buổi nay…