VN88 VN88

Những trận đụ kinh hoàng khiếp vía nhất được kể

– Anh Đoàn ơi! Khi không vợ anh giao em cho thằng nhỏ nào đây mà… nó…bú em muốn chết luôn vầy. Chưa bao giờ em đụ một thằng nhỏ tuổi hơn em Đoàn ơi! Em toàn đụ mấy anh già không hà. Nhỏ ơi! Em tên gì? Mấy tuổi? Con ai vậy?
– Nó cũng là con của chồng chị, tên Lập, 13 tuổi. Nguyệt nói. Và nó cũng là chồng bé của chị đó Julie! Tha hồ hưởng đi em. Đoàn không đụ được, chị phải nhờ cặc nó đó!
– Chị nói sao? Lập là con Đoàn. Vậy thì Lập cũng là con chị? Sao chị lại đụ nó? Sao chị lại lấy nó làm chồng? Julie hỏi.
– À không! Lập là con riêng, con ngoại tình của Đoàn.
– Hèn chi nó giống ảnh quá trời. Mười ba tuổi mà sao em bú lồn rành rõ qúa vậy Lập. Ai dạy cho em vậy?
– Trời cạy miệng nó cũng không nói. Chết mang theo đó Julie!
– Đụ với kép nhỏ tuổi hơn mình, sao em khoái quá chị Đoàn ơi! Làm như mình đang hãm hiếp con nít…

Nguyệt nhìn Đoàn rồi mím mím cười. Julie đã nói hết những điều Nguyệt muốn nói. Chàng hiểu Nguyệt vẫn không dứt được cái máu thèm đụ trẻ con. Vì ôm chồng, mà mắt Nguyệt vẫn không rời Lập đang cà lưỡi lên khe lồn Julie mà quét. Tự nhiên, lòng Nguyệt hơi nhói lên niềm đau. Cái ghen tự nhiên trong máu của bất cứ đàn bà nào, đã làm nàng hơi tưng tức, mặc dầu nàng có thiện cảm, và mang ơn nặng với Julie. Cái ghen này giống hệt phút nàng xem bé Lập đụ cuồng say với Tuyết, con nàng. Bỗng nàng buột miệng nói nhỏ:
– Hôm xem Lập đụ con Tuyết, em cũng có cảm giác hệt như hôm nay. Miệng em bảo chúng hãy hưởng đi, mà lòng thì dậy lên sự hờn ghen đau đớn. Đau đớn đến độ em đã khóc.
Đang ôm Nguyệt, Đoàn bỗng chồm lên, kinh ngạc hỏi:
– Hả? Thằng Lập? Nó… đã ăn nằm với Tuyết con mình? Nguyệt sực tỉnh. Đó là điều nàng tự nhủ lòng sẽ chẳng nói cho ai biết, nhất là Đoàn. Thế mà… Mặt nàng bỗng tái xanh, môi bấp búng, mắt láo liên. Trong khi Đoàn cầm vai nàng lắc:
– Có đúng thế không hả em?

Nguyệt “Dạ” rất bé. Nàng không còn cách chối nữa. Sauk hi đã bọc bạch hết sự thật, vì ghen…

Đoàn như chiếc lá vàng khô ruing lờ đờ từ cành cao. Lại một bi kịch não nùng nữa vừa xảy ra. Hai vợ chồng im lặng. Mỗi người đuổi theo một suy nghĩ. Ai có lỗi? Lập? Hoặc Tuyết? Cả hai đều vô tội. Nếu hôm nọ Đoàn không về đúng lúc thằng Lập đang trần truồng nằm đụ trên bụng Nguyệt, thì tấn bi kịch hãi hùng này còn được viết thêm mấy màn nữa? Vừa hạnh phúc, sung sướng được vài giờ, Đoàn lại chìm vào nỗi khổ đau do chính chàng gay ra. Chàng ôm Nguyệt hỏi nhỏ:
– Hay là anh cứ cho chúng biết liên hệ huyết thống của nhau? Mà không được! Chúng nó sẽ khinh anh phản bội em, đi ngoại tình. À, hay là anh đưa Lập vào nội trú ở một trường ngoài tiểu bang?
Nguyệt quay qua ôm chồng, nói tha thiết:
– Không, em sẽ nhớ nó mà điên lên được, mình ơi! Anh tin là chẳng bao giờ em cho hai đứa nó gần nhau nữa. Lập xa em, em sẽ lại bắt đầu lang bang với những kép trẻ khác, là điều em không muốn nữa. Không phải sợ thiên hạ cười, mà sợ chính hai con chúng mình khinh khi. Màn nhưng mới vén lên, đã được hạ ngay xuống. Vở kịch chưa được trình diễn. Chỉ có anh là tác giả, và em là khán giả duy nhất. Lúc nửa đêm hôm qua, em đã nghe toàn bộ cuộc đối thoại lý thú của anh với Hường. Mới đầu, em hơi ghen với y tá Phạm thị Ngọc Hường, cái ghen bẩm sinh, cố hữu của mỗi đàn bà. Ghen vì ích kỷ chứ không ghen vì yêu chồng. Cổ xe hư rồi, mình vứt ra ngoài đường, hàng xóm nhặt về sửa lại, lái qua trước nhà mình, là mình cũng ghen.

Ghen đê tiện, hèn hạ, vì thưa anh, ngày anh ngoại tình với Hường ở phòng mạch, thì em cũng vác xác vào phòng ngủ hiến cho một lô kép nhí. Nói cho rõ, thì chính em cũng là tác giả của bi kịch này thôi. Có một điều em không ngờ, là anh đã khéo léo dấu mẹ con Hường, cho đến sau 13 năm mới “bật mí” . Nói chung thì anh với em, cả Hường, cả Lập và cô bé Julie nằm la dưới kia, là những nạn nhân của tình dục. Nạn nhân? (nếu anh với em muốn hiểu như thế). Riêng em, em hạnh phúc, hãnh diện là một phụ nữ đa tình, lãng mạn, rất người.

Anh thấy, nửa đêm hôm qua, anh đòi Hường cho anh biết ai là kẻ đầu tiên đã dạy cho Lập bài học làm tình, để anh cho họ vào tù. Vì, như anh nói, sách nhiễu tình dục trẻ em, ở Mỹ, sẽ tù mọt gông! Hường bảo anh quay ngay số 911 để đưa em vào tù, vì em đang trần truồng ôm Lập ngủ. Anh làm thinh, không trà lời nổi, vì kẹt em là vợ anh. Anh thương em một phần. Nhưng phần lớn vẫn là sợ danh dự anh bị báo chí, dư luận dìm xuống bùn đen!

Anh biết rõ luật lệ phạt nặng những kẻ sách nhiễu tình dục trẻ em. Vậy mà sáng nay anh đã đụ lé Julie 15 tuổi ngay trên giường này, ngót trên hai tiếng đồng hồ. Là bác sĩ, hiểu luật, anh vẫn nhúng tay vào càhnh, trách chi bé con 13 tuổi như Lập, 15 tuổi như Tuyết, và đa tình như em, lãng mạn như Hường. Hường là người đàn bà có nhan sắc, thông minh, duyên dáng, nhất là giọng nói như chim hót. Trách gì anh không cưỡng lại được, để yêu nàng, và ngoại tình.

Thế thì, tất cả chúng ta, có quyền nói đạo đức rất hay, rất kêu. Nhưng con quỷ ám chướng, ngu si, đa tình vẫn thò đầu, hiện nguyên hình khi lòng chúng ta mềm yếu! Hên cho anh, cho em, mình đã chẳng làm gì loạn luân trong nhà này. Đó là điều duy nhất em hãnh diện về vai trò làm mẹ! Anh tưởng bên trong căn nhà bạc triệu sang trọng này không có chước cám dỗ à? Em đã nhắm mắt giả đui, bịt tai giả điếc, đã tự chế, tự kìm hãm, nếu không, đã xảy ra hằng ngàn bi kịch não nề hơn của anh nhiều.

Đoàn ôm vợ, nằm im lặng, rã rời, như cục nước đá đang tan ngoài nắng. Cái gì Nguyệt nói cũng đúng. Cái gì Hường nói cũng đúng. Chỉ có chàng là sai quấy. Và, để bớt đi sự căng thẳng nặng nề, chàng đề nghị đưa mọi người đi ăn một bữa thật ngon, rồi về đóng cửa hưởng tiếp.

Lúc về, cả bốn lại cởi truồng lên giường. Lập ôm Julie, Đoàn ôm Nguyệt. Trong khi Julie bắt đầu bú cặc Lập, thì Nguyệt cũng làm giống hệt thế với Đoàn. Nhưng, lại chữ nhưng thê thảm, nhưng khúc gân của Đoàn lại cứng đầu, không chịu “đứng dậy” đòi nhân quyền, dân chủ, độc lập. Nó vẫn bèo nhèo, dở hơi như con mắm, mặc dù Nguyệt đã tận tình, hết lòng tận dụng mọi kỹ thuật tuyệt vời “kêu gọi nó đứng lên”. Quái lạ, hay là bụt nhà không thiêng? Cơn nhà thì dở? Nguyệt thất vọng. Đoàn chán chường. Đâu phải là chàng không yêu vợ. Nhưng sao “thằng bé” của chàng vẫn ù lì, trơ trơ, khó bảo.

VN88

Viết một bình luận