Quang bặm môi, nhắm mắt, nắc càng mạnh hơn. Lồn bà Nguyệt vẫn cứ ra, cứ cứng, cứ hẩy lên tàn bạo. Bà đưa toàn bộ cặp mông lên cao trên không trung, hét lên một hơi dài, rồi thả xuống một cái bịch. Da thịt bà ướt đẫm mồ hôi. Bà kéo Quang nút, rồi buông ra, soãi tay nằm thở… Thân thể bà nhẹ hững như bông gòn. Mặt đỏ hừng như trái gấc. Môi khô khốc. Mắt nhắm nghiền. Miệng lý nhí dưới kia, bà vận chuyển những sợi gân trong âm hộ, mút mút con cặc Quang cách đê mê…
Quang rút cặc ra, tụt xuống liếm hết nước lồn ứa ra ướt đẫm của bà Nguyệt. Chàng banh rộng hai mép lồn bà ra, liếm thật nhẹ. Nhẹ như lông tơ bay trong gió. Nhẹ như cơn gió thoảng ở trong rừng thông. Vậy mà bà Nguyệt đã đang cụ cựa, “sống lại”, quằn quại:
– Người ơi! Người lại chọc phá em nữa đó phải không? Người muốn em ra hết nước của lồn em cho người bữa nay phải không? Bú đi Quang. Có chết, vâng, có phải chết bữa nay em cũng không màng. Trời ơi! Cái lưỡi quái ác! Nó đang đánh đỉnh hột le của con nè trời! Sao cái gì của anh cho em cũng nhẹ nhàng mà em cảm thấy cả ngàn cân thế này. Bung em giật quá anh có thấy không? Cặp đùi em nữa. Nhìn đi. Nhìn kỹ để đừng bao giờ quên em, nhen Quang.
Quang thật bình tĩnh. Vừa bú lồn, vừa ngắm phần bụng dưới bà Nguyệt quặn lên từng chặp theo nhịp môi chàng đang quét nhẹ chóp hột le. Nước lồn bà bốc thơm quá. Mùi ngây ngây, nồng nồng. Bộ lông dày, mềm nhuyễn nằm sắp lớp, bao khắp cái mu cao. Quang mê quá. Lần đầu tiên chàng được toại nguyện, bú cái lồn của một ngưỡi nữ lớn hơn mẹ chàng. Chàng quên tuốt lên mấy con bạn gái: Khanh, Hoa, Lộc và cả Tuyết nữa. Bỗng Quang dậy lên nỗi sướng rạt rào vì chàng đã ngủ luôn cả Tuyết và bà Nguyệt! Chỉ khác một điều: ngủ với Tuyết, Quang phải đeo condom. Còn với bà Nguyệt, thì không. Có lẽ vì vậy mà Quang mê hơn chăng?
Chàng bợ một đùi bà lên, dùng lưỡi quét thật nhẹ từ đầu gối lên tới khe lồn. Rồi lại quét xuống. Bà Nguyệt rên không thành lời mà giọng thì não nùng, thê thiết như tiếng một con chim đêm lạc vào cơn bão. Phong chưa làm thế bao giờ cho bà được thoả cơn dâm. Mà làm tình đâu phải chỉ hỳ hục trèo lên, cắm cặc, xông xáo nắc như đốn củi, như cưa cây. Chiếc lông gà nhẹ gấp triệu lần cái rìu chặt gỗ, mà biết sử dụng, cả rừng cây sẽ đồng loạt nằm xuống, phủ phục!
Tại sao Quang không bú lồn mà lại cạp chỗ da non sau đầu gối, làm bà Nguyệt chịu hết nổi, phải chồm lên, chụp Quang mà hôn tới tấp? Tại sao Quang không nút hột le, mà xuống nút từng ngón chân ân cần, làm bà Nguyệt hai tay bóp vú, nước mắt trào ra? Quang liếc thấy nước lồn bà Nguyệt lại ứa ra ướt nhẹt, lóng lánh. Hai bàn tay đẹp của bà đưa xuống vẹt chòm lông rậm ra, banh luôn hai cái mép, cho Quang nhìn thấy miệng lồn hồng tươi, cái lỗ lồn sâu hoắp đen thăm thẳm. Bà le lưỡi làm ướt cặp môi rồi nói:
– Quang ơi. Tuyết nó khen Quang đúng lắm. Không sai đâu, Quang là người “lớn” hơn em tưởng. Anh có nghĩ đây là lần đầu trong đời em được hưởn đường lưỡi kỳ ảo, ma thuật của anh không? Không tin, anh cứ nhìn miệng lồn của em đã ướt đến độ nào.
Quang trồi lên, thật gần, nhìn miệng lồn bà Nguyệt. Nước chảy thành giòng, xuống thấm ướt chiếc nệm ra. Chàng lại liếm sạch và đút cặc vào đụ tiếp:
– Nguyệt ơi. Cũng chưa có người tình nào thật lòng với anh như em! Anh phải đụ em lần nữa. Anh muốn em phải ngất ngư. Anh muốn em không bao giờ quên anh!
Hai tay Quang bợ mông bà Nguyệt lên cho thật sát. Quang nắc thật chậm, nhưng xéo, rồi ngang. Mỗi nhịp nắc là một cơn động đất. Bà Nguyệt rã rời, bủn rũn, chết lặng, mê mẩn cả tâm thần. Bà cố nhướng mắt nhìn người yêu bé bỏng mà hai mí nặng trịch. Tròng đen bà biến mất. Đôi mắt chỉ còng lòng trắng, dật dờ, khờ dại, hôn mê! Kép nhí Phong chẳng còn ký lô nào ở tâm khảm bà Nguyệt. Ông chồng già bất lực, Bác sĩ Đoàn, cũng trôi xa. Một thần tượng đồ sộ tên Quang đang bốc cháy bà bay thẳng lên không trung, bay vút vào mây.
Quang khoái nhìn gương mặt bà Nguyệt sướng quá đã nhăn nhó như muốn khóc. Qủa thật bà không ngờ nổi một cậu bé 17 đã làm toàn thân bà tê tái đáng kể. Khúc dương vật Quang cứng ngắt ngoài sức tưởng tượng! Quang ngừng đụ một chốc để hỏi bà Nguyệt:
– Em có nhận anh là người tình chưa?
Hai tay bà chắp lại như cầu khẩn, như nói với vị thần linh. Giọng khàn khàn, trầm xuống:
– Sao anh lại ngừng ngang vậy? Đụ em tiếp tục đi.
– Không anh muốn em trả lời thật rõ, nói đi.
– Dạ, Quang xứng đáng hơn một người tình. Em sẽ tôn thờ, chớ không chỉ có yêu thương anh đâu. Đụ như anh, người đàn bà nào không mê, không chết? Em sẽ nói thẳng với chồng em: một là chấp nhận cho anh làm chồng bé. Hai là em cuốn gói theo anh. Em đang ngồi trên nhung lụa. Có vài ba triệu trong tay mà tình yêu thì khánh tận. Làm sao, ở đâu, anh lại đến với em bằng cơn bão tố dữ dội này? Chết em Quang ơi, em muốn có chửa với anh. Em muốn có đứa con giống như anh – Đụ em dữ dội hơn đi! Em sẽ dẫn anh đi khắp thiên hạ để giới thiệu “Đây là chồng tôi!”
Quang đã lổ tai quá. Chàng rút cặc ra, đặt bà Nguyệt nằm xuống, rồi hai ngón tay xe hột le, tay kia cầm cặc ngoáy lỗ lồn, hích mồng đốc thật mạnh. Tiếng bà Nguyệt la to đến độ phòng bên cạnh, Tuyết nghe rõ mồn một. Hai tay bà quơ quào trong không gian như mẹ điên. Mồ hôi vã thành hột trên trán, trên ngực. Bây giờ bà chỉ còn hú từng hồi như chó sói hú dưới trăng rừng. Giọng bà đã khàn càng khàn thêm.
– Đụ! Đụ! Đụ đó hả? Ai đụ tôi dễ sợ vậy? Người ta hay quỷ thần đang làm tình tôi đây? Có phải cậu bé tên Quang, mười bảy tuổi không? Ôi mơ hồ, lãng mạng! Ôi tuyệt tình, khốc liệt quá, thánh thần ơi! Mồng đốc em đang được đầu cặc anh húc vào … Bể rồi, rã rồi, tan như băng trên biển cả. Ối! Làm sao em ngừng được? Làm sao em stop được cơn sướng thần tiên này. Lại … ra. Em ra nữa đó mình ơi. Đâm cặc anh sâu vô đi. Nắc như lúc nãy cho me ra hết, ra cho trọn tình, ra cho hồn em lìa khỏi xác. Đó đâm vô ! Ối, cặc anh hay cái gì vô vậy? Ừ! Đó nắc như vậy, mạnh hơn càng tốt. Nghe nè! Con ơi, má ra, má ra!
Hai tiếng gào chót “má ra” đã kích động Quang. Chàng tăng nhịp nắc. Ồ ạt. Ầm ầm. Hai hò dái chàng vỗ mạnh vào thành lồn bà Nguyệt. Tay chàng bóp siết cặp vú. Môi chàng rất tình tứ, rất chững chạc, những tia khí đặc quánh của tuổi thiếu niên vào đáy lồn bà Nguyệt, rồi không hiểu sao, Quang bỗng gào lên:
– Con cũng ra đó. Con bắn hết ra đó. Hứng đi, hứng đi!
Một phút đê mê tuyệt đỉnh, cả hai ôm nhau như sam.
– Sao em gọi Quang là con?
– Tại em lãng mạn. Mà lãng mạn là điều siêu thực. Như một thi sĩ viết “Hơi cô tát nước bên đàng. Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi!” Vậy mà thi sĩ vẫn viết. Viết với óc lãng mạn. Mà vẫn có người khen hay. Cũng như em gọi: “Con ơi, má ra, má ra” đã khiến anh thấy thú vị, đã cùng ra với em và tự xưng “Con cũng ra đó, hứng đi!” Bây giờ anh biết việc gì đang xảy ra không?
– Không! Việc gì? Nói cho anh nghe với?