VN88 VN88

Những trận đụ kinh hoàng khiếp vía nhất được kể

Tuyết ngồi cuối bàn, bụm miệng cười ngất. Tuyết cười vì lối diễn tả thơ ngây của Lập đã bày hết sự thật trắng trợn ra. Chính thì cúi mặt uống cà phê, đôi mắt nhìn chừng bố Đoàn. Quả thật chàng chẳng biết Hường là ai, cho đến khi bà Hải giới thiệu. Rồi khi chàng biết được Hường là người yêu của bố, thì máu loạn luân đẩy chàng tới, nhúng tay vào chàm với sự toa rập của Hường. Cũng như Lập, nó chẳng biết Nguyệt là ai, cho đến khi ông Đoàn về đến. Bây giờ mọi thứ đã thành bột thành đường. Lập là người yêu của Nguyệt. Chính, là của Hường.

Có Nguyệt ngồi đó, Đoàn không sao dám mở lời cấm Chính giao du với Hường. Và cũng vì có Nguyệt, thằng Lập bỗng phải gọi ông Đoàn bằng Bác! Nghĩa là cả hai anh em Chính, và bé Tuyết hoàn toàn không biết Lập là em một cha khác mẹ! Đó là đỉnh cao của vở bi kịch!

Ông Đoàn phải giả đui để cho Lập làm “chồng bé” của Nguyệt, cho Chính làm người yêu của Hường. Nãy giờ Nguyệt yên lặng, ăn tí trái cây, uống sữa tươi, để xem ông Đoàn xử trí ra sao. Nàng chẳng góp ý gì hết, vì coat lỏi của vở I kịch thì nàng đã nghe tận tường tối qua. Nàng im lặng vì cũng rắp tâm không muốn cho tình huống thay đổi gì nữa. Có thay đổi, nàng có thể sẽ mất Lập, là điều nàng chẳng bao giờ muốn, vì nàng sẽ rất đau khổ!!!

Nàng càng lầm lỳ yên lặng, bác sĩ Đoàn càng răm rắp lo. Ông không biết “quả bơm” nổ chậm ở Nguyệt sẽ nổ lúc nào. Từ lúc thằng Lập nằm trên bụng Nguyệt chào: “Ba, ba nhớ con không, con là con bà Phạm thị Ngọc Hường” thì ông Đoàn thót cả quả tim. Ông hiểu lầm Nguyệt sẽ làm lớn. Mà Nguyệt làm lớn thì báo chí nổ tung lên, danh dự Đoàn ra tro! Được trớn, Nguyệt làm tới. Bây giờ nàng muốn gì mà chả được. Đoàn hoàn toàn hiểu lầm về sự im lặng của Nguyệt, nên chàng câm như hến. Còn Chính thì tưởng bố đã chịu thua, nên chàng quyết làm tới, sẽ đến gặp Hường vào chiều nay, một lần nữa.

Vì sau khi đụ với Hường Hà nội, Chính mê quá. Tâm hồn chàng mãi quấn quýt với một Hường trữ tình, lãng mạn. Chàng si đến độ các tấm hình của Nguyệt, mẹ chàng trên kiếng hậu, quanh phòng chàng trong nội trú, đã được thay thế bằng chân dung của Hường. Trong bàn ăn sáng nay, có ai để ý, sẽ thấy Chính với Lập như hai giọt nước. Tuyết đến đổi ly cà phê đã nguội của bố, bằng ly khác. Đoàn vẫn im lặng, lầm lì, hai ngón tay chàng xoay ly cà phê sữa quanh cái đĩa sành, mà hồn chàng như một kẻ say.

Đoàn nghĩ: vì chàng cố chấp mà đau khổ. Thực ra Lập với Nguyệt, cũng như Chính với Hường đâu có họ hàng máu mủ gì đâu. Họ là những người dưng! Lòng nói thế, nhưng cứ nhìn thấy Nguyệt ôm Lập hôn hít, tưng, tiu, là Đoàn nóng mắt. Đó là chàng chưa thấy cảnh Chính với Hường da diết trên chiếc giường Ý hình tròn, trong căn phòng được Hường chưng dọn, trang hoàng đẹp hơn phòng Nguyệt. Lòng tái tê, mà mắt Đoàn vẫn không rời Nguyệt đang ôm cứng thằng Lập. Nguyệt hỏi:
– Anh có định gọi 911 không?
Một lần nữa, Đoàn giật mình. Sao Nguyệt hỏi câu giống hệt Hường hỏi chàng đêm qua quá vậy? Mặt chàng quê và sệ xuống.
Nguyệt lại ôm hôn lên má, lên tóc Lập, như trêu ngươi Đoàn:
– Bé Lập này mới có 13 tuổi 4 tháng anh à! Em sẽ tù mọt gông!
Con Tuyết bụm miệng cười khúc khích. Chính cũng buồn cười, nhưng cắn răng lại chịu, với lại thấy bố quê quá chàng cũng không dám. Để làm dịu lòng bố, Chính nói:
– Con thì 19 tuổi rồi. Không “cô đàn bà” nào ở tù vì con đâu ba!
Con Tuyết chịu không nổi, cười ha hả, rồi chạy qua ôm Đoàn:
– Ba cười lên cho vui chớ sao cứ lầm lì hoài vậy? Ba vui mọi người sẽ vui. Ba buồn làm cái nhà mình như địa ngục à.
Đoàn quay qua hôn con gái một cái rồi nhoẻn miệng cười. Cười vì chiều cô gái út, nhưng lòng Đoàn vẫn chưa yên. Tuyết lại đưa miếng sandwich mời ba rồi nói:
– Con biết tai sao ba buồn. Ba buồn vì ai cũng có cặp có đôi, mà ba thì lẻ loi có một mình. Ba, con hỏi thật, ba muốn vui như anh Chính với bác Hường, như mẹ với Lập không?
Tuyết hỏi mà hoàn toàn không biết ông Đoàn đã thành người bất lực. Sáng nay nhìn thấy Nguyệt với Lập âu yếm, ông buồn da diết, giận mình đã không còn “làm ăn” gì được. Ông nói:
– Con hỏi thật tình. Ba cũng trả lời thật tình. Không phải ba không thể có người yêu. Nhưng ba… không thể làm vui lòng một người yêu. Vì nếu được, bác Hường đâu có bỏ ba mà thương anh Chính. Mẹ con đâu có yêu Lập.
Tuyết vẫn ngớ ngẩn không hiểu. Ông nói thêm:
– Nghĩa là… trên giường, ba không còn như hồi còn trẻ… Ba đã bất lực. I’m a disabled man. Con biết không?
Tuyết lại cười ha hả. Cười khoái chí, và nói ngay với Đoàn:
– Đâu có sao Ba. Có những người họ chẳng cần make love kiểu thông thường. Ba có thể dùng mồm miệng, tay chân thay thế, họ cũng vui vậy. Ba muốn, để con giới thiệu cho vài cô.
– Ai vậy? Ai mà dễ tính vậy con? Đoàn hớn hở hỏi.
– Bạn con, bằng tuổi con. Chúng nó chỉ cần vui. Ba thích thì cho chúng chút đỉnh, không thì thôi. Dẫn đi ăn cũng được. Con chỉ cần điện thoại, 15 phút sau sẽ có khoảng ba bốn đứa chạy đến, làm Ba mê người luôn.

Lòng thì thích lắm, mà Đoàn không dám vui ra mặt. Chàng bấm bấm cánh tay Tuyết cho Tuyết hiểu là chàng đã đồng ý. Bỗng chàng vui như ngày hội. Tuyết sẽ giới thiệu với chàng vài cô bé tuổi bằng Tuyết, lại đây, vào phòng cho chàng mua vui? Còn gì khoái laic hơn. Bé đến giờ, Đoàn chưa hân hạnh được ôm em bé nào 15 tuổi. Trời ơi! Thiên đàng đang mổ cửa chờ chàng! Nhưng chàng vẫn ngại, nên hỏi:
– Nhưng mà bạn con là những cô teenager (nhỏ tuổi), ba không yên tâm. Lỡ nó đi thưa, phòng mạch ba tiêu tan…
– Hí hí, ba khỏi lo chuyện đó. Vì con cũng đã giúp vui cho ba nó. Nó đâu có ngỡ làm gì ba. Không có chuyện đó đâu!
Đoàn một lần nữa kinh ngạc, cầm tay con gái hỏi:
– Sao? Con, con cũng giúp vui cho mấy anh già bất lực?
– Dạ không, ba nó thì không bất lực. Ổng chơi hay lắm. Nhỏ tuổi hơn ba mà. Ổng làm còn hay hơn mấy chàng dé dé nữa à.

VN88

Viết một bình luận