Và bây giờ, bên phòng của Chính, Nguyệt tắt đèn, không biết đang ôm đụ Lập để làm gì. Vì nếu hai người đang ái ân hẳn đã có tiếng Nguyệt rên gào sung sướng. Hường lại hỏi:
– Alô, anh. Anh vẫn còn đó hả? Nói gì với em đi!
– Em có thể cho anh biết bé Lập bắt đầu thèm sinh lý năm bao nhiêu tuổi không? Anh cần biết lắm!
– Nếu em nhớ không lầm, hình như lúc ngoài 10 tuổi, nghĩa là năm 11, 12 tuổi gì đó. Lập đã biết thèm bú lồn v.v…
– Với ai, em biết không? Cho anh biết tên tuổi, địa chỉ, để…
– Để làm gì?
– Để anh truy tố họ ra pháp luật về tội dụ dỗ trẻ vị thành niên. Em biết tội đó ở Hoa Kỳ tù mọt gông không?
– Thế thì anh đi tố cáo ngay chị Nguyệt, vì chị Nguyệt đang ôm cậu bé tên Lập, 13 tuổi 4 tháng. Và nếu cần, truy tố luôn cả em. Em cũng đang ôm đụ thằng bé 13 trên giường đây!
Máu ở các sợi gân đầu của Đoàn làm chàng choáng váng. Đầu chàng muốn nổ tung mà chết. Đoàn như người đánh cờ tướng bị địch chiếu, hết đường tháo gỡ. Chàng bó gối, gục mặt. Cái gì khó khăn mấy chàng cũng dùng tiền phá vỡ được. Chỉ có chuyện vợ chàng, bà Nguyệt, ôm âu yếm ngủ, bú và thương yêu con riêng chàng như một người chồng, là chàng chịu thua. Dứt giây động rừng. Ông bác sĩ Đoàn tài giỏi, giàu có mà có bà vợ như thế, người yêu như thế?
Mảnh bằng bác sĩ của chàng sẽ trôi sông. Sự nghiệp chàng sẽ tan như mây khói. Chàng đang bấn loạn, bối rối thì Hường nói:
– Anh lại im lặng nữa rồi, anh Đoàn. Anh có định gọi cảnh sát hay 911 để đưa hai người vợ, một lớn, một nhỏ, vào tù không? Nếu có thì em còn tự thú thêm một tội nữa. Em cũng đã ngủ luôn với con trai của anh: thằng Chính! Không phải em trả thù chị Nguyệt đã ngủ với con trai em, mà là vô tình… Chính với em đã tưng bừng khói lửa hết nửa ngày và một đêm. Em cũng đang mang ước mơ được lấy Chính làm chồng. Như thế có được không? Thưa anh. Vì Chính là Thần Điêu Đại Hiệp!
Tai Đoàn ù thêm. Mắt chàng đổ đôm đốm! Hai đứa con chàng đã ngủ luôn với hai bà sắc nước hương trời của chàng. Nhưng Đoàn không tin Hường, nên hỏi lớn:
– Cái gì? Em đã vô tình ngủ luôn với thằng Chính, con anh?
– Đừng la tiếng lớn làm chị Nguyệt thức giấc! Sao khi nghe chị Nguyệt đang ôm con em mà đụ, em vẫn bình tĩnh thưa chuyện với anh. Mà anh lại không thể nhã nhặn với em khi nghe em đụ với con trai anh? Em với Chính hạp nhau lắm trên giường. Cái cách làm tình của nó giống hệt anh, gợi em nhớ những buổi trưa phù du, chúng mình vui ở phòng mạch… Em có thú thật với Chính: “Thực sự anh không phải là người tình duy nhất. Nhưng anh đã làm em yêu bậc nhất, hơn cả bố anh ngày còn sung sức!”
– Nhưng bộ trái đất hết người hay sao mà em phải yêu con anh?
– Anh có hỏi câu đó với chị Nguyệt không? Nếu không thì cũng đừng hỏi em. Nếu biết phân tách tại sao mình yêu người A mà không phải yêu người B, thì ý nghĩa chữ yêu không còn. Em yêu Chính bởi muôn vàn lý do. Có cái giải thích được, có cái không. Chính cái “không giải thích được” đó đã làm em say mê, yêu thích, chết sống, yêu ngất ngây, không gì cản nổi. Không tin, anh cứ hỏi chị Nguyệt thì biết…
Đoàn nhớ rõ lúc nãy, sau khi chàng yêu cầu Nguyệt đừng bao giờ cho các con chàng biết Lập là con chàng, Nguyệt đã ngồi ngay dậy, ôm vội Lập vào lòng, hôn lên tóc nó, ghì siết nó, như sợ buông ra, Lập sẽ chẳng còn bên nàng nữa. Hiện nàng đang để bé Lập ngủ trên cánh tay nàng. Chân Nguyệt gát qua người Lập. Cậu bé cũng vắt qua người nàng. Nguyệt nằm nghe đối thoại lý thú của Hường êm đềm như trút mật vào tai. Nhưng lý luận của nàng vững chắc, sắc bén. Nhất là phần tâm lý. Nó phản ảnh đúng tâm lý và sở thích của Nguyệt.
“Có những lý do không giải thích được. Chính điều không giải thích được đó đã làm Hường yêu Chính say đắm, chết sống, ngất ngây, không gì cản nổi.” Đúng như Nguyệt muốn nói với Đoàn như thế về Lập! Thế thì chỉ có hai chị đàn bà này mới hiểu nhau về những lý do khiến họ yêu hai cậu bé, con của bác sĩ Đoàn, chàng bưng óc, nhíu mày, không hiểu nổi cái oái ăm khốn nạn đang đè trĩu trên vai chàng. Chàng không còn cách nào chạy thoát, nên hỏi:
– Thế nghĩa là em vẫn tiếp tục yêu Chính, con anh?
– Em đã thưa với anh rồi mà. Cho dù Chính không yêu lại cũng không sao.
– Yêu nó, sao em còn đang ôm đụ một cậu bé khác 15 tuổi?
– Dạ tại vì tình yêu và xác thịt khác nhau. Anh biết mà!
– Chính có biết điều đó ở em không?
– Dạ rất rõ, và chàng đã tỏ vẻ thích thú là đằng khác! Không biết chị Nguyệt yêu con em như thế nào. Còn em, em không cần Chính làm chồng. Cứ lâu lâu ghé thăm em một lần. Nhưng những lần đó phải là bão táp, mưa gió, làm rung quả đất. Thế là đẹp tuyệt trần gian rồi, còn ước mơ gì hơn?
– Thôi anh cúp. Mệt mỏi quá. Không ngủ đêm nay, anh có thể trở thành thằng điên. Em ngủ ngon nhé. Có gì anh sẽ gọi lại.
Đoàn đặt máy xuống, thở ra. Bên này, Nguyệt cũng đặt máy, nhưng tay nàng quấn vào Lập thiết tha hơn, kéo chăn, tìm giấc ngủ tràn ngập mộng mị, hạnh phúc với thằng con nít 13.
Sáng hôm sau, mọi người đều dậy muộn vì mệt. Mười giờ sáng, Nguyệt dẫn Lập vào phòng tắm, xả nước, Nguyệt tắm cho Lập như tắm con! Rồi Nguyệt tắm cho mình. Xong cả hai ra phòng ăn đã có Đoàn, Tuyết và Chính ngồi ăn sáng.
– Thưa mẹ, con mới về. Chính chào.
– Em kính chào anh Chính. Lập nói.
– Ủa, cậu bé này là… là…
Ông Đoàn tằng hắng. Nguyệt biết ý, giới thiệu:
– Là bạn trai của mẹ. Mới quen ngày hôm qua.
– Mới quen mẹ ngày hôm qua sao chú bé biết tên con?
– Dạ tại em có thấy anh lại nhà em “chơi” với mẹ em…
Thằng Lập thơ ngây nói, trong khi bác sĩ Đoàn ngượng chin người. Ông tưởng Nguyệt chưa biết gì hết. Ông định tâm dấu luôn chuyện y tá Hường, mẹ Lập, đã ngủ với Chính. Không ngờ Lập đang khai huỵch toẹt ra hết! Ông chợt nhìn thấy sợi giây chuyền có hình quả tim bằng ngọc bích trên cổ của Chính, sợi giây chuyền mà ông Đoàn đã tặng cho Hường vào ngày sinh của Lập trong nhà thương.
Thấy bố nhìn chăm chăm miếng ngọc xanh trên ngực mình, Chính hơi lo. Không biết ông nhìn mà có ghen không:
– Dạ miếng ngọc này, con được một người quen tặng cho…
– Hôm nào? Anh phải nói. Họ tặng cho anh hôm nào?
– Dạ thưa bố, tuần rồi. Dạ weekend tuần rồi.
– Ai tặng? Nói cho rõ.
– Dạ con thưa rồi. Một người quen…
– Người quen hay người yêu?
– Dạ… dạ… thưa bố, dạ…
Thấy Chính lúng túng không dám nói, Lập nhảy bổ vào:
– Dạ người yêu. Má của Lập đó. Bà Hường Phạm thị Ngọc Hường.
Chính giật thót người, trong khi ông Đoàn xanh mặt, giận run người, mặc dù ông đã biết hết từ đêm qua. Đoàn hỏi:
– Trước đây anh có biết bà Hường này không?
– Thưa bố không. Nhưng bà ấy chỉ là bạn của con thôi.
– Lập thấy anh vào phòng mẹ Lập và… và bú lồn má Lập. Rồi còn leo lên nằm trên đụ má Lập nữa nè… Trời tối thui rồi mà hai người vẫn còn ôm nhau đụ long trời… Má Lập gọi anh Chính bằng “con trai”. Anh gọi lại bà bằng Mom… Lúc đó anh Chính ẩm má lên đụ đứng… Mà tại sao anh không dám khai thiệt cho “bác” Đoàn này biết?