Trong kia, có Tuyết hé cửa, ngồi nhìn.
Cũng đêm đó, gần 12 giờ khuya mà Nguyệt vẫn nằm tênh hênh trên bàn ăn, thong cẳng xuống cho Lập banh háng bú lồn miệt mài như anh thợ mộc nhỏ đang dũa, bào một khúc gỗ. Nguyệt thích nhìn hình ảnh Lập say sưa với lồn nàng. Khuya, tĩnh mịch như tờ. Tiếng xe ngoài đường cũng vắng. Khu sang trọng này, các nhà đã yên giấc. Đèn phòng ăn đã được Nguyệt xuống một nửa. Ánh sáng mờ ảo, data dờ còn đủ soi gương mặt thơ ngây của Lập, đủ cho Nguyệt ngất ngây với cái sướng lãng mạn, chập chờn như bóng ma.
Nó chập chờn vì Nguyệt không biết rồi sẽ có gì xảy ra. Sao đêm nay chồng nàng không về? Chưa khi nào Đoàn bỏ nhà đi khuya như thế mà không cho nàng biết. Và đằng kia, sau cánh cửa phòng, Tuyết đang bắt ghế ngồi “thượng hạng” xem Lập trổ tài với giai nhân. Tuyết xem như xem show, hay lại cũng xem để lòng hờn ghen? Vì như Tuyết nói:
– Không biết sao con cũng yêu Lập quá. Yêu hơn Fred nữa.
Nguyệt không muốn đưa Lập vào phòng. Nàng muốn cảnh trữ tình này diễn ở đây, một là thay đổi không khí, hai là nàng muốn cho Tuyết tận mắt nhìn thấy. Hình như làm thế Nguyệt được hả cơn ghen? Nguyệt hoàn toàn không biết nãy giờ, Đoàn về, đang âm thầm đứng sau tủ lạnh, hé mắt nhìn. Lúc chiều, chàng vội vã rời phòng, lái xe như bay, ra biển, cầm chai bia, uống một mình, là chàng cạhy trốn cảnh con trai riêng chàng đang đụ vợ chàng.
Thà là một cậu bé khác. Đằng này, giọt máu riêng của Đoàn đang ôm đụ thiết tha, ngây ngất Nguyệt. Có cái gì làm lòng chàng quặn thắt. Đã chạy trốn, lúc trở về, cảnh đó lại vẫn diễn ra, còn độc đáo, hấp dẫn hơn. Đó là Đoàn mất đi dịp nhìn cảnh Lập đụ Tuyết hai cái thần sầu. Hai đứa cùng ra trong nhau đến gần cả tiếng. D9oàn vẫn đứng im lặng. Vẫn vì tư cách một người có học, Đoàn che liêm sỉ, câm nín, tiếp tục “trả tự do” cho Nguyệt, như đã hứa. Nghĩ cho cùng, chàng cũng chẳng biết nói gì? Rầy mắng thằng Lập? Hay ghen tương với Nguyệt? Cả hai người này chẳng có lỗi gì cả. Nguyệt đã lơ cho chàng là đại phúc rồi. Nguyệt không làm nổ tung cái nhà này khi nghe thằng Lập chào Đoàn: “Ba, ba nhớ con không? Con là Lập, con bà Hường-Phạm thị Ngọc Hường”. Vì chính nàng cũng không đàng hoàng, đẹp đẽ.
Tội của người lớn, sao lại đổ vào cho bé Lập? Nó đang bú không ngừng nơi lồn đầy lông nâu đen của Nguyệt. Mắt Nguyệt không rời mặt thằng bé dù nàng đang tuyệt cùng sung sướng. Sướng đến có thể nổ tung lồn mà chết. Hai bàn tay nàng đang bóp, vò hai trái vú nhuyển nhừ. Có khi lại đưa xuống bụng, ngang roan, đè xuống, giảm bout những lượn sóng rung rinh, khi lưỡi và môi thằng Lập mút mạnh hột le. Bằng giọng mơ màng, tiếng Nguyệt khẽ rên:
– Con trai ơi, cả tiếng đồng hồ rồi. Mom tê cứng hết tay chân, mình mẩy, để chống lại những cơn sướng tuyệt đỉnh. Bao nhiêu lần nữa thì Mom được phép ra, hả con trai?
Cũng là Nguyệt, mà sao đôi khi Đoàn chợt thấy như chính Hường nằm đó! Câu hỏi: “Ai huấn luyện Lập trở thành cậu bé rành chuyện người lớn ở phòng the?” hiện lên, văng vẳng bên tai Đoàn. Rồi hình ảnh cậu bé Hưng bú lồn Hường khi chàng đến nhà Hường, hiện lên. Chàng thấy Lập biến thành Hưng, Nguyệt biến thành Hường. Thần trí Đoàn hoang mang, lẫn lộn, như người đi giữa hoả mù của tội lỗi. Chàng đang sa hoả ngục để trả hết tội chàng đã tư tình với Hường gần một năm tại phòng mạch.
Cái giá đắt đến thế sao? Chàng vẫn cấp dưỡng nuôi nấng bé Lập. Dư thừa là đằng khác. Có gì sái với lương tâm đâu. Hay nghiệp số của Đoàn phải chịu đau đớn như thế? Ngoài kia, Nguyệt càng lăn lộn rên la, bé Lập càng xổ tài tuyệt luân ra phục vụ, lòng Đoàn càng nát ra trăm ngàn mảnh. Nguyệt cất giọng:
– Con trai ơi! Hình như gần một tiếng rồi. Không đàn bà nào chịu nổi đâu. Mom đã phân tán thần trí khắp bốn phương, để không cảm thấy môi và lưỡi Lập đang hoành hành lồn Mom. Mà… cũng… lại… được, con ơi! Nghe này, Mom đang… ra đó. Phải nuốt cho hết nhen!
Nguyệt ểnh cái mu lồn lên cao trên không trung. Thằng Lập ngước môi theo. Nàng rung như lau say trước gió. Miệng hú rất nhỏ mà nghe vang động cả căn phòng. Rồi… rơi phịch xuống một cái, làm mặt bàn rung theo, ly tách khua rào rào. Nguyệt chết lửng đi mấy giây như người chết chìm vừa được vớt từ dưới sông. Vì tóc tai, mình mẩây ướt đẫm mồ hôi. Lập cứ tỉnh táo liếm cho hết nước lồn Nguyệt đã ứa ra. Nó nuốt thật ngon lành như con chó Fox uống sữa đã cạn.
Hình ảnh đó thật đẹp, thật dâm data, lãng mạn. Nó đã làm cho bé Tuyết đằng kia cũng hứng theo và ra đầm đìa trên hai ngón tay. Nhưng Lập đã làm cho bác sĩ Đoàn nhăn mặt đau đớn gần như khóc. Biết là Lập và Nguyệt nghỉ giải lao, bác sĩ Đoàn bước ra, mở tủ lạnh lấy chai bia.
– Ba, ba đi đâu giờ này mới về? Lập kính trọng hỏi.
Đoàn không quay lại, cứ đứng như thế, mở bia, nốc.
– Kìa mình, Lập hỏi sao mình không trả lời? Nguyệt nói.
– Anh có đi đâu đâu. Nãy giờ anh vẫn đứng sau tủ lạnh.
– Anh thấy hết hai đứa em “phục vụ” nhau?
Nguyệt chanh chua hỏi chồng như thách thức.
– Đúng, anh thấy hết. Anh không nhảy xổ vào can ngăn vì anh đã trout hứa trả tự do cho em.
– Nhưng tại sao anh phải can ngăn?
– Vì Lập là giọt máu riêng của anh.
– Việc đó đâu có can dự đến em?
– Nếu em muốn bảo thế, cũng được. Em với Lập thì không chút gì liên hệ, cả về máu mủ lẫn quen biết. Tấn bi kịch do anh “viết” tưởng đã được mở màn trình diễn, trời đất mãnh liệt, hung tàn thật. Anh còn biết em đang yêu Lập ghê gớm. Yêu đến muốn lấy Lập làm chồng từ ngày mai. Cho nên…
Đoàn cầm chai bia quay lại nhìn Nguyệt nằm mỉm cười trầm tĩnh. Cái cười trịch thượng của kẻ cả. Đoàn tiếp:
– Cho nên… anh chỉ xin em có một điều: đừng bao giờ cho các con anh biết Lập là con riêng của anh.
– Để làm chi? Anh, em, phải cho chúng nó nhìn chớ.
Nguyệt mỉa mai, chanh chua nói thế. Đoàn tiếp:
– Vì anh không muốn các con anh khinh khi cha nó đã ngoại tình, mà dấu em suốt 13 năm. Và, cũng không muốn chúng nó khinh em muốn lấy con anh làm chồng.