VN88 VN88

Những trận đụ kinh hoàng khiếp vía nhất được kể

Như nước biển đã tràn vào ruộng đồng. Như núi vỡ thành cát vụn. Ánh sáng trời đã soi tỏ hết từng ngõ ngách, từng lỗ chân lông. Nước mắt Đoàn lăn ra đầm đìa trên má. Chàng quay long, bước khỏi phòng, đóng cửa, xuống xe, lái nhanh như điên đến nhà Hường, giữa lúc cô này đang ân ái với một kép nhí, trẻ măng. Hường đã 36 tuổi. Tóc nhiều hơn, đen hơn, người nở nang hơn, đẹp quyến rũ, sầu mộng hơn. Đó là cái tuổi người đàn bà toát ra cái già dặn thu hút bất cứ cặp mắt đàn ông nào rành đời. Nàng đang quỳ xuống ôm bú cặc một bé con chỉ lớn hơn Lập khoảng một vài tuổi. Người mẹ dâm đãng như thế, trách gì Lập không thành một đĩ đực?

Đoàn lái xe đến tìm Hường để hỏi sự cấp dưỡng của chàng, có được Hường sử dụng đúng mức để nuôi dưỡng, giáo dục Lập nên người không? Câu trả lời đã quá rõ. Đứng ngoài trời tối, xuyên qua cửa sổ, Đoàn chứng kiến từng động tác làm tình của người yêu chàng một cậu bé. Bệnh ái nhi của Hường vẫn thế:
– Tối nay Hưng ở lại ngủ với chị nhé. Chị có nấu gà ác tiềm thuốc bắc. Có lưỡi bò nấu đậu và nấm rơm.
– Hưng có ăn đồ bổ gì, đụ suốt đêm, sáng nào cũng lã.
– Chị không bắt em đụ đâu. Cứ bú lồn là chị khoái rồi.
– Thế thì em ở. Nhớ đừng bắt em đụ như bà Phán Quỳ, bà Hải, bà Hiệp, bà Quách là được. Khiếp, mấy bà đó gọi mình bằng con, mà bắt em địt không ngừng.
– Họ gọi em bằng con, rồi họ bắt em gọi họ bằng gì?
– Thì bằng má, bằng Mom. Gọi như thế họ mới tặng tiền thưởng $100. Tội gì không gọi.
Đoàn rùng mình. Thì ra đâu phải mình vợ chàng và Hường mắc bệnh đó. Có cả lô đồng bệnh lớn tuổi, sống rải rác khắp Cali, nhất là phố Bolsa. Hưng nói thêm:
– Cũng nhờ thằng Lập con chị giới thiệu em với mấy bà giàu sụ. Nếu không, em làm gì mua được chiếc Fiat.
Đoàn gục đầu xuống thẹn với lương tâm. Con bác sĩ mà làm đĩ đực và làm cả ma luôn. Hường bỗng nói với Hưng:
– Thế sao bay giờ em không gọi chị bằng Mom?
– Phải có tiền thưởng $200 đô nhé?
– Chuyện dễ thôi.
– Thế thì đêm nay con với mom địt suốt đêm, không sao.

Hưng khoảng 16 tuổi. Tuổi đang lớn, đang học. Sao trở thành đĩ đực? Đoàn không hiểu nổi. Các em này đang ở trên một đường giây môi giới của xã hội đen. Có thế Nguyệt mới có hằng lô các cậu Dũng, Quang, Vinh, Lập… Chàng cứ để cho Hường tiếp tục hưởng ái ân với Hưng trong kia. Tư cách một bác sĩ, chàng không thể sỗ sàng gõ cửa, đuổi Hưng đi, cho chàng bàn chuyện gia đình.

Chuyện gia đình? Đoàn chợt thẹn với hai chữ đó. Vì Đoàn có là chồng Hường đâu! Là tình nhân thôi! Một name ghé qua vài lần tặng Hường tiền và xem thằng con bao lớn. Chàng ghé qua vì không muốn Hường trách, chứ không phải là bổn phận của người chồng, người cha. Chàng đã là kẻ bất lực từ lúc Lập lên ba tuổi. Bi kịch bất lực kéo theo hằng loạt đổ vỡ, tan nát ngay trong gia đình Đoàn, chớ đầu chỉ riêng tại nhà Hường. Quanh đi, quẩn lại, tác giả bi kịch này vẫn là Đoàn. Hường rên tiếp:
– Con trai ơi, banh rộng lồn mom ra. Đấy, bú đi, bao lâu cũng được. Lúc nào mỏi mồm thì cho cặc vào địt. Lồn mom đẹp không cưng? Đẹp hả? Đẹp thì cưng phải bú cho hay nhé. Ôi! Đà Lạt ơi, ta nhớ mi ngút ngàn. Ở đây làm sao có đồi thông xuống phố chợ. Làm sao, làm sao, ôi thích quá.

Hai đùi Hường kẹp đầu thằng bé mà hẩy mông lên. Nàng vẫn có lối rên êm đềm, khoan thai những câu văn mơ màng như ngày nào. Đoàn nhớ quá, nhớ những buổi trưa say mềm cơn khoái lạc với Hường ở phòng mạch…

Trong khi đó, ở nhà, Nguyệt, hình như có chút hờn ghen với y tá Phạm thị Ngọc Hường. Đoàn bỏ đi xong, là nàng như con sư tử, đổ hết cơn giận vào trận đụ chát chúa với Lập, kết quả là cuộc ngoại tình cho tới giờ Nguyệt mới biết.
– Lập ơi, đụ cho em ra một cái thật nhiều vào. Cha anh chẳng còn chăn gối với em, thì anh phải thay thế. Phải ở đây luôn với em. Anh phải làm chồng em, thay vì ông Đoàn…
Đang nắc lồn Nguyệt cách dữ dội, thằng Lập bỗng ngưng lại, nhìn sững Nguyệt, miệng lắp bắp:
– Cái gì, ông Đoàn ông bác sĩ Đoàn, ba em, là chồng chị? Sao, sao có chuyện lạ ghê hồn vậy?
Nguyệt bỗng cười ha hả. Cười rộ như mụ điên. Vừa cười vừa ôm Lập, hẩy đít lên đụ Lập như thác lũ vỡ bờ. Mồ hôi nàng vã ra ướt đẫm toàn thân. Nguyệt cứ cười ngặt nghẻo. Lập nằm bất động, há miệng nhìn Nguyệt.
– Sao anh cứ nằn yên thế. Phải vã xuống, dội xuống lồn em tiếp những cái nắc như lúc chiều đi. Em cần ra. Em muốn ra mình ơi, con ơi, má muốn ra, đụ mạnh vào đi con. Lồn mom nứng quá chịu không nổi cưng ơi…

Thằng Lập bị Nguyệt cuốn hút, đẩy tới. Máu bốc đồng của tuổi trẻ xốc nó tới. Nó bắt đầu nắc phành phạch vào lồn Nguyệt. Nguyệt há mồm ra hú, gào, thất thanh:
– Đụ đi con, đời là thế đó. Có gì phải ngạc nhiên. Tất cả cho cái đụ. Cứ tin mom đi. Tất cả cho cái đụ. Vì đụ. Nếu mom không hờ hững, ngoại tình với thiên hạ, Đoàn đâu có ngoại tình với Phạm thị Ngọc Hường. Và cũng đâu có con ra đời để giờ này ôm đụ mom muốn tắt thở như thế này? Vòng lẩn quẩn. Đừng hỏi tại sao? Hãy sống hiện sinh, hãy biết bây giờ, mìn đang hưởng, đang mê man… Đụ mom mạnh hơn lên, mom sắp ra rồi đó. Chuẩn bị nhé. Đấy, ra, ra với mom đi Lập ơi, bắn tinh khí vào. Chết tôi trời ơi! Con tôi đang ra trong tôi. Lập ơi, em sẽ có bầu với… anh.

Cả hai ôm nhau nắc rần rần. Cái giường Ý rung rinh. Chăn gối rơi xuống sàn nhà. Nguyệt ôm chặt thằng bé. Nàng vừa sống phút lãng main, xong sải tay chân nằm thở dưới bụng Lập. Thằng bé rút cặc, tuột xuống, banh háng Nguyệt liếm sạch nước lồn hoà lẫn khí của nó. Rồi nó gối nghiêng mặt lên lồn Nguyệt, nhắm mắt mà không biết rằng, nãy giờ, ông Đoàn âm thầm về, lén đứng sau kệ sách, xem phút thần tiên của hai diễn ra.
– Lập còn thắc mắc gì kông? Nguyệt hỏ.
– Bây giờ Lập phải gọi Nguyệt bằng gì?
– Bằng gì à? Lúc đụ thì gọi bằng mom, ra phố thì gọi bằng em. Vì từ ngày mai, anh là chồng em.
– Mom muốn có bầu với Lập à?
– Còn phải hỏi. Mình có bà con gì với nhau đâu? Tại sao anh không thể cho em một đứa con? Em muốn yêu anh như một ông chồng, và như một đứa con…

VN88

Viết một bình luận