VN88 VN88

Những trận đụ kinh hoàng khiếp vía nhất được kể

Đoàn giật mình vì các bà khách đến sửa sắc đẹp với chàng, bà nào cũng thú thật cái tâm lý lạ lùng đó. Ngay cả Nguyệt, vợ chàng cũng thế. Có những bà đã 60 mà cũng đến căng da mặt, nâng vú, vá lồn, để vừa lòng những đấng tình nhân tuổi có 17. Rõ ràng đây là cái dịch. Không phải nó mới có. Từ ngàn xưa rồi, nhưng ông bà ta bị luân thường, tam tòng tứ đức, không dám mở miệng. Bệnh ái nhi (Pedofile), ngay Đoàn cũng mắc phải. Yêu Hường thua chàng những gần 30 tuổi thì không phải ái nhi là gì? Càng nghĩ, chàng càng thương Hường hơn, nên hỏi:
– Lý do có nhân tình nhỏ tuổi như thế, có phải vì em thích các cậu dồi dào sinh lực? Và dai sức không?
– Một phần. Phần khác, nó lãng main, nghịch lý, vụng dại… Nhiều lắm kể không hết. Nó như tâm lý của mình khi hôn một em bé trong nôi. Có ai nựng nịu một “em bé” lớn tuổi bao giờ? Các cậu càng cố làm cho ra kẻ lớn, càng lòi cái vụng về, thiếu kinh nghiệm. Bể khổ của cuộc đời là ở đó. Ăn bò lớn không chịu, phải bê thui. Gà già không thích, chỉ chọn gà tơ! Heo lớn không bằng lòng, phải là heo sữa… Anh có bệnh đó không?

Đoàn đỏ mặt, gật đầu, nhìn Hường, bóp tay, Hường nói:
– Nếu anh thú thật như thế, em cũng thú thật một điều nữa. Lúc gần em lần đầu, chắc anh biết em đã mất trinh?
Đoàn lại gật đầu.
– Và anh biết em mất trinh với ai không? Em mất rinh cùng với cậu bé 15, và lúc đó em 17. Mười bảy mà em đã mắc bệnh ái nhi (bệnh thương yêu trẻ con). Đã khiếp chưa? Nếu bệnh này có lây, thì chính em bị lây từ mẹ em! Vì, người tình 15 tuổi đó là của mẹ em.
Đoàn nâng mặt Hường lên, nhìn sửng, vì chàng không tin điều Hường vừa nói. Hường hiểu ý nên lặp lại:
– Thật đó. Em mắc bệnh này hồi còn rất trẻ. Hình như từ lúc em bắt đầu có kinh, 13 tuổi. Em thèm đi xóm đùa với những cậu bé 11, 12 tuổi. Em hay rủ chúng nó cởi truồng xuống sông tắm, bắt chúng nó học nhìn lồn, nhìn vú, nhìn lông để chúng thèm, tò mò, rồi tự nhào đến xin… Trong số này có cậu bé tên Trân là em yêu nhất, vì đẹp trai, da dẻ hồng hào. Em hay rủ Trân lên gác xếp chơi trò y tá. Em làm bệnh nhân. Trân làm y tá khám bệnh cho em. Em rên la, vờ làm như bệnh hành. Trân bước lại, chống tay choàng qua người em hỏi:
– Chị đau làm sao vậy?
– Y tá ơi! Em đau bụng quá chừng. Không biết có phải em cấn thai không. Nhờ anh khám giùm…
Trân đưa tay cởi nút áo em ra. Cậu bé nhìn chăm chăm đôi vú em, nuốt nước miếng và nói rất nhỏ:
– Vú chị đẹp quá Hường ơi. Bé giờ em mới được nhìn.
– Em đau bụng chớ phải đau vú đâu, mà chứ nhìn hoài nó vậy?
Tay Trân xoa bụng em, mà mắt vẫn không rời cặp vú:
– Hình như không phải chị đau bụng đâu. Vì bụng đâu có sưng. Chắc là chị đau ngực à. Vì ngực bị sưng lên hai cục nè.
– Thư y tá khám giùm coi phải ngực em bị đau không.
Trân cúi sát xuống, áp tai lên vú em, sờ vú em, bóp bóp.
Lần đầu tiên được bóp vú, em sướng trân người, nói:
– Anh bóp mạnh chút được không? Em không đau đâu.

Trân bóp mạnh hơn, nhồi mạnh hơn. Em kéo mặt Trân xuống, bắt nút lưỡi. Cậu bé ngại ngùng đưa lưỡi qua. Em nút ngon lành, say đắm. Tay em thò vào quần Trân sờ cặc. Cặc Trân còn bé nhưng cứng ngắc. Em cảm thấy sướng lạ lùng, càng hôn say nồng môi Trân:
– Bóp mạnh vú chị đi Trân.

Từ lú em bắt đầu xưng chị với cậu bé, thì người em mang một khoái lạc khác thường. Nó giống như em đang dụ khị một cậu bé con để làm chuyện hoa tình. Em nắn con cặc của Trân, tuột quần cậu ấy ra, và sề mồm vào bú. Em ngon ngất ngư, say mệt với con cặc to bằng ngón tay cái, trắng phau, còn dính da quy đầu. Trân đứng chết lặng nhìn xuống bà chị đang ngoạm ngon lành con cặc. Bú đã được một lúc, em bảo Trân xuống khám lồn.
– Y tá ơi! Hình như lồn chị cũng bị bệnh. Sao nước cứ ứa ra.
Trân tuột quần em ra. Một lần nữa nó tho ló cặp mắt nhìn những sợi lông măng mọc quanh mu lồn. Em dang hai chân ra cho Trân thấy hết khe lồn, miệng lồn:
– Em khám cho chị đi. Em có thấy nước ứa ra đó không?
– Có, nước nhiều lắm chị ơi. Lồn chị đẹp quá chị Hường ơi!
– Đẹp thì hôn nó đi. Liếm cho sạch nước giùm chị đi.
Thằng bé tò mò ngồi xuống, nhìn kỹ loan em và sà môi, lưỡi vào liếm sạch. Cũng lần đầu tiên em được liếm loan nên không tả nổi khoái lai lúc bấy giờ. Em bắt Trân lấy lưỡi liếm mạnh khe loan, rồi bú hột le, nhét lưỡi vào cửa mình. Cậu bé làm vì tò mò nhiều hơn vì tình dục. Em bảo sao, Trân làm vậy. Thú là ở chỗ đó. Hình như em có ra hết một lần sau gần nửa giờ được miệng Trân ôm bú. Xong em kéo Trân lean, nhét con cặc vào loan, name hẩy mông, sướng như chắp cánh bay lên cõi tiên:
– Em xấu quá nhé Trân! Bảo khám bệnh cho chị, rồi bây giờ ôm đụ chị vầy đây hả? Đã đụ thì đụ cho lâu nghe y tá.

Thế là ôm em Trân đụ ngất trời cả tiếng đồng hồ trên gác xếp. Em không dám rên lớn. Trân cũng thế. Hai đứa chỉ thì thào bên tai, những cảm giác tuyệt cùng khoái laic. Ngày nào đi học về, em cũng rủ Trân lên gác xếp, đụ nhau, bú nhau long trời cho đến chiều tối mới ngưng.

Nghe Hường kể, bác sĩ Đoàn choáng váng, nhưng đầâu óc cũng bị kích thích. Chàng đè ngửa Hường ra, choàng một chân qua người nàng, và hôn lên môi da diết. Đoàn bị kích thích vì cảm giác đụ trẻ con rồi đổ hết yêu thong lên môi Hường. Hôn xong, chàng hỏi người yêu:
– Thế còn cậu bé 15 tuổi bồ của mẹ em?
– Mẹ em dâm hơn em nhiều lắm. Bố em mất, là bà bắt đầu cuộc sống loạn như Từ Hy Thái Hậu. Bà buôn bán nhiều tiệm, lời được bao nhiêu là nuôi trai bấy nhiêu. Các cậu này cũng chỉ 15, 16 tuổi là lớn nhất. Gần như mỗi tuần một cậu khác nhau. Vì bà đụ kinh hồn lắm. Có những cậu lúc vào thì hăng. Sau vài ngày không còn thấy bén mãng đến nữa. Các cậu đến đụ mẹ em là vì tiền. Mẹ em trả xộp lắm, để bà tha hồ dọc thằng bé đến ngất ngư. Nhưng các cậu cũng chạy làng vì bà già dâm quá.

VN88

Viết một bình luận