VN88 VN88

Những trận đụ kinh hoàng khiếp vía nhất được kể

Chàng có bú cho mỗi bà ra vài cái, cuối cùng phải trèo lên cắm cặc “trả nợ quỷ thần”. Làm lơ cũng không được. Đàn bà Nguyệt, đàn bà Hường vẫn tự động kéo chàng lên, “cắm sào” cho “ghe” chòng chành tại chỗ, cho đến khi nào nước trong ghe khô hết, mối được nhổ sào, trôi đi! Có những buổi sáng, nắng đã dọi xuyên cửa sổ. Chim đã hót tưng bừng ngoài chái hiên. Tai nghe, mà mắt Đoàn không mở nổi. Sóng lưng đau thấu xương. Tứ chi mỏi rã rời. Trí óc cùn hẳn lại. Chỉ mong được ngủ tiếp. Nhưng Đoàn phải trở dậy, nhìn bên cạnh, bà Nguyệt trần truồng nằm ngủ tỉnh bơ, sung sướng như hoàng hậu. Nước ấm trong phòng tắm làm chàng hồi tỉnh phần nào để mặc đồ ra xe, đến phòng mạch. Mở cửa, đã lại thấy Võ Hậu Hường nhoẽn cười, chạy lại ôm hôn môi, sờ cặc, hạch hỏi đêm qua có đụ Nguyệt không?

Nếu cái phòng mạch này không mang lại cho Đoàn lợi tức kết sù gần một trăm ngàn đô mỗi tháng, có lẽ đời chàng đã hết thi vị, không còn lý do để sống! Phần tâm lý cùn quặt đó khiến Đoàn bất lực sớm hơn tuổi chàng có. Trong kia, Hường bảo cậu bé đứng cao trên ghế, để nàng đứng bú cặc cho thoải mái thay vì phải quỳ hay nằm sấp cấn bụng. Đầu Hường ấn vô, rút ra nhịp nhàng trong khi cậu bé Thái ngước mặt lên không trung, chu mõ thở phì phào, và la trời như bộng:
– Sao lúc nào chị cũng khoái bú cặc nhiều quá vậy? Hồi chưa có bầu thì chị lại thèm đụ. Đêm nào cũng đụ. Ngày nào cũng đụ. Mà bây giờ…
– Tại bây giờ cấn cái bụng, em đụ không sát, chị không thích. Cho nên cái khoái em bú chị, chị bú em như thế này thích hơn. Dằn lại đừng ra sớm nhé, bé yêu, cho chị được bú lâu.

Rồi Hường lại ngoạm vào bú tiếp. Thái lại la lên:
– Trời ơi! Chị bú kiểu đó biểu em dằn làm sao nổi? Nhè nhẹ lại chút được không? Sao chị không biểu ông bác sĩ gì đó, bồ chị, tới cho chị bú?
– Ông ấy chỉ đến buổi chiều tối. Mà đôi khi đến thăm rồi về, chẳng “lên” nổi để chị cho thoả mãn cơn thèm…

Đoàn xấu hổ quá. Quả có như thế thật. Chàng đến vì cái tình, cái nghĩa, cái bào thai mang máu chàng, rồi vội vàng dí vào tay Hường ít tiền, xong bỏ đi. Chàng đâm sợ, đâm ngán những cuộc làm tình. Cho nên đang chứng kiến Hường ngoại tình mà Đoàn không ghen. Cặc thằng bé Thái đang trám miệng Hường. Nàng say sưa bú cho đã sự thèm khát tình dục của gái hai mươi ba và của thời gian mang thai con so. Có đêm nằm một mình, Hường không sao nhắm mắt nổi. Tình dục như con sốt, đốt phá trí óc nàng, thân thể nàng. Hai tay Hường xoa xoa cái bụng và nói một mình như điên.
– Mau lớn đi con, ra khỏi lòng mẹ cho mẹ dễ dàng tìm người yêu khác khoẻ hơn, trẻ hơn ba con. Mẹ thèm chịu không nổi. Mẹ phải tìm một lúc năm sáu cậu bé tuổi 15, 16 thay phiên làm tình với mẹ, mới đã cơn thèm… Còn những 6 tháng 10 ngày nữa. Một trăm chín chục ngày nằm khơi khơi với bóng đêm, với gối chăn vô tri giác!

Nhất định Hường sinh xong, sẽ dùng số tiền cấp dưỡng thật lớn của Đoàn để sống cuộc đời thác loạn cho bỏ sự hy sinh với cái bào thai.

Thái đang thắc mắc vào miệng Hường. Nàng cũng xông xáo bú. Và thằng Thái la làng khi đang xịt vào đốc họng Hường hằng loạt tinh khí trắng phau, đặc sệt. Đoàn thấy Hường nuốt, nuốt thật hết đến giọt cuối cùng, rồi nhả cặc ra, dùng mũi hôn nồng như hôn một đoá hoa. Giờ cơm trưa của Đoàn đã hết. Chàng uể oải đứng dậy ra se, về phòng mạch.

Chiều đó chàng trở lại. Hường ra mở cửa, ôm chàng hôn tự nhiên như trưa ngày đó chẳng có gì xảy ra. Đoàn cũng giả tỉnh cho người yêu Hường không thắc mắc. Chàng không hờn ghen mà còn tội nghiệp Hường, mới lạ! Chàng nghĩ: không lý do chính đáng nào cho phép chàng tra hỏi, đay nghiến cô bạn gái đang mang giọt máu của chính chàng. Sinh lý? Chàng hoàn toàn thiếu bổn phận. Hai ba ngày mới ghé một lần, có khi chỉ thăm thôi, rồi đi. Trong khi tuổi hai mươi ba đầy hực lửa tình dục của Hường, sự thai nghén bắt buộc lồn nàng ngứa ngáy khó chịu, luôn đòi hỏi.

Trí thức trong Đoàn không cho phép chàng nặng lời với Hương, giữa lúc Hường tự băn khoăn, thú tội hết:
– Anh ngồi cạnh em, cho em nói điều này: Anh là bác sĩ, anh có biết đàn bà mang thai khoảng ba bốn tháng thèm sinh lý lắm không? Anh có biết rằng…
Đoàn cầm tay người yêu chận lại, và nói:
– Anh hiểu em sắp nói gì. Anh cón biết nhiều điều hơn nữa mà không tư cách hỏi em. Thôi thì em cứ sống tự nhiên theo sự đòi hỏi của em, miễn giữ hộ anh bào thai em đang được sinh ra, thành người. Cả hai đứa mình cùng có lỗi. Anh đã yêu thêm một người nữa nhỏ thua mình đến gần ba chục tuổi, trong khi mình đã có gia đình. Em đã hiến thân ngọc ngà cho anh để tìm nơi nương tựa. Em là thuyền lớn. Mà anh chỉ là ao hồ. Thuyền cứ tự do từ giã ao hồ ra với biển khơi. Anh vẫn cấp dưỡng, vẫn là cha của đứa bé. Đừng vì anh, hay sợ anh vô trách nhiệm mà không thụ hưởng những gì em phải được thụ hưởng.

Hường bóp tay Đoàn, lòng se lại, hỏi thật nhỏ:
– Thế là anh đã biết…
– Chẳng có gì được giấu mãi dưới ánh sáng mặt trời.

Đoàn vờ nhìn cái ghế chỗ cậu bé Thái đứng lên cho Hường bú cặc trưa nay. Đoàn nhìn mớ gối chăn nhàu nát ở cuối giường nơi Hường trần truồng, nằm thòng cẳng, banh háng ra cho Thái bú lồn, rồi chàng mỉm cười, xa gần:
– Anh mừng khi biết em thương con anh trong bụng. Em phải để cậu bé đứng trên ghế cho anh tiện bú dương vật mà bụng chửa khỏi bị cấn. Em thích bú nhiều hơn là giao cấu cũng vì thương con anh! Chừng đó đủ để anh yêu em bất diệt.

Đoàn hôn lên gương mặt đang ngượng, đỏ hồng của Hường. Nàng cúi xuống, nửa thẹn, nửa ngạc nhiên không biết sao Đoàn rõ hết. Nàng như tên trộn bị bắt quả tang. Đoàn tiếp:
– Anh còn biết cậu bé và em truy hoan suốt đêm hôm qua.
Rồi Đoàn thân yêu ôm Hường hôn, lòng nhẹ hẳn. Hường nói:
– Đoàn ơi, em phải thú thật luôn là em đã đụ và “đi lại” thân mật với ít nhất ba cậu bé tuổi 15, 16.
– Tốt thôi. Nhưng sao không với người lớn mà toàn là trẻ con? Đoàn hỏi.
– Người lớn? Người lớn nào chịu ngủ với đàn bà có thai. Với lại người lớn lại là những “ao hồ” như anh nói. Thuyền lớn của em bọc gió lớn, phải cần “biển khơi”! Và, anh ơi, em phải thú thật một điều mà không biết có phải là căn bệnh không. Đó là em thích, rất thích đụ với trẻ con…

VN88

Viết một bình luận