Nguyệt cầm hai vai Lập, quay cậu bé đối diện với mình. Nàng nhìn Lập nhu nhìn mộtđỉa bê thui, sắp được nàng cầm đũa gắp từng miếng, chấm tương, ăn ngấu nghiến. Máu dâm đang sùng sục dâng lên trong từng tế bào Nguyệt. Nàng kéo Lập sát vào hơn, ôm mặt Lập, dùng mũi hôn như hôn một đó hoa mới nở vừa được hái ngoài vườn. Nguyệt khoái trá đang làm chủ một búp măng tươi, mát, đầy sinh lực của tuổi 13. Mặt Lập hồng lên, không phải vì bẽn lẽn, mà vì máu dâm trong em cũng đang toả lên. Vì thật gần, Lập tận mắt nhìn nhan sắc khuynh thành của Nguyệt. Tóc, lông mày, mắt, mũi, nhất là cặp môi, lúc nào cũng rực lửa tình dục, lúc nào cũng chờ sẵn ăn tươi nuốt sống bất cứ ai Nguyệt đam mê, thèm khát.
Với Lập, Nguyệt đam mê, thèm khát kiểu khác. Dĩ nhiên có tình dục, nhưng cộng thêm cái tâm lý một chị già tuổi đáng má, mà ôm trong tay một cậu bé con mới nứt mắt, mới biết đụ có vài tháng. Lập khỏi cần cởi quần, khỏi cần thoát y, Nguyệt cũng đoán biết “trái ớt” của Lập nhiều lắm chỉ to hơn ngón tay cái một tí, và lông thì tượng trưng mọc cho có chất. Bà Hải, bà Phán Quỳ có thích thú, chắc chỉ trong khi Lập bú lồn là cùng.
– Em cởi áo cho chị đi.
Lập lần hai bàn tay hơi run run lên cởi một, rồi hai cúc áo kimono. Đến nút thứ ba, thì toàn thể hai trái vú căng cứng hồng hào của Nguyệt lộ ra. Hơi thở Lập bắt đầu loan xộn. Thỉnh thoảng em thở hắt ra thật nhẹ. Hai trái vú nay không thôi, thì cả bà Hải và bà Phán Quỳ cũng chẳng ai có thể so sánh nổi. Nguyệt để Lập hoàn toàn tự do, tò mò, táy máy, như một cậu bé bò vào phòng đồ chơi. Vú Nguyệt đẹp quá đến độ Lập không dám sờ vào, chỉ nhìn sững sờ như bị thôi miên. Lập cho tay thấp xuống, kéo cái thắt lưng khỏi áo Nguyệt, hai bắp đùi trắng tươi nằm hai bên chùm lông nâu đen rậm rạp, quăn tít.
Tim Lập khua trống. Lông đó khác với lông muối tiêu của bà Hải, bà Phán Quỳ. Nguyệt cố tình dang hai bắp đùi. Lập thiếu đường lọt hai con ngươi ra ngoài khi thấy cái lồn bum búp, no cao của Nguyệt. Lập ngước lên, nhìn Nguyệt như cám ơn bà chị đã cho cậu trọn quyền tự do ngồi ngắm toà thiên nhiên thiệt đẹp thần sầu. Chốc chốc, Lập lắc đầu và nói:
– Đẹp quá chị Nguyệt ơi!
Câu nói thật giản dị, đơn thuần. Nhưng giọng của Lập là cả rừng yêu thong bát ngát. Nhan sắc trời cho của Nguyệt đã thu hết hồn vía, tim óc của Lập mất rồi.
– Em chưa cởi hết ra cho chị mà.
Lập lại “kính nể” đưa hai tay lên, tuột cái kimono ra khỏi hai bờ vai trắng ngần, thon nhỏ của Nguyệt. Mặt Lập lại hừng đỏ lên như mặt trời mới mọc. Tí mồ hôi đã vã ra trên trán, làm khuôn mặt non dại của Lập như đang chạy ngoài nắng mới về. Quái lạ, cái máu lãng mạn của Nguyệt lại về, ngự trị, hành hạ Nguyệt. Bất giác nàng bảo:
– Con cũng cởi áo quần ra đi, rồi mình đụ….thật lâu…
Thằng bé chăm bẳm nhìn mắt Nguyệt. Mặt nó như thằng say, mắt nó bỗng mất hết thần sắc, môi run run, tay quờ quạng, nắm chặt hai vai Nguyệt hỏi nhỏ, khẩn cấp:
– Cái gì? Nói sao? Mình sẽ đụ hả? Chớ không phải chỉ bú lồn không thôi sao?
Nguyệt im lặng, mím cười thích thú. Thích thú như một gián điệp vừa phát hiện một điểm bí mật của địch quân, rồi nói rất chậm:
– Con đã bú lồn má đâu. Hãy bắt đầu đi, ngay tức khắc.
Lập đứng thẳng day, cử động như thằng điên. Lập vội vàng cởi áo, rồi cởi quần, xô Nguyệt nằm ngửa ra, banh hai bắp vế, húc đầu vào lồn Nguyệt, hùng hục như tằm ăn lên. Nguyệt như khán giả đang thưởng thức vở tuồng do nhi đồng trình diễn. Mỗi thứ thiếu một chút, mà sao nó hấp dẫn, linh động, lôi cuốn từng chặp, từng phút. Khán giả Nguyệt môi chu lên thành chữ O. Mắt trợn chỉ còn lòng trắng. Cằm ngước cao, thở hồng hộc như đang chạy nước rút. Không phải sướng thuần tuý. Nó trộn cái thú vị lạ lùng, mà chưa lần nào nàng có với người lớn.
Giống như ăn mà cứ sợ thiếu, sợ hết. Phải lùa, phải nuốt, phải ngốn lẹ vào, phải gắp liên tục, bất tận!!! Lập bú lồn theo bản ngã thèm khát, chớ không có chút tình yêu, Nguyệt nghĩ thế! Đó là Nguyệt nghĩ thôi, còn nội tâm lúc bấy giờ của Lập, thì chỉ có Trời biết! Lập càng vội vàng bú vụng về, Nguyệt càng tê tái khoái lạc, mới lạ chứ. Tiếng rên và cách quằn quại của nàng cũng khác lạ hơn tất cả mọi lần làm tình trước đây. Thỉnh thoảng, Nguyệt ngóc đầu lên, nhìn nhận diện thằng bé để như biết chắc đó là Lập, chứ không phải người khác.
Lập cũng thế, lâu lâu phải nhìn bộ lông lồn đẹp của Nguyệt, cái mu búp tròn lồn Nguyệt để yên trí rằng đó là của Nguyệt chớ không phải của “ai” khác. Lập ngậm vào hột le nút thật lâu như bé con bú vú. Dần tỉnh cơn mê, Lập mới thực sự trổ tài nghệ, banh rộng hai mép lồn Nguyệt ra, dùng lưỡi quét êm đềm lên xuống. Rồi đột xuất đâm thẳng lưỡi vào lỗ lồn, ngoáy, móc, làm nửa thân dưới của Nguyệt rung như cây trước gió.
– Hay quá con trai ơi. Ai dạy mà con bú tuyệt vời quá vậy? Bú cho lâu nghe con! Đến khi nào má ra mới ngừng nhen.
Lập nhấn mạnh cái lưỡi vào mồng đóc của Nguyệt móc.
Bây giờ thì Nguyệt công nhận Lập có kinh nghiệm thật. Bởi vì không phải Lập chỉ móc mồng đóc bằng lưỡi, mà hai ngón tay mặt còn thọt vào lồn Nguyệt mà đụ. Ngoán tay cái thì chà nhẹ hột le. Ba thứ sướng cùng một lúc khiến hai đầu gối Nguyệt rung chuyện không ngớt. Lập liếc lên thấy mặt Nguyệt cuồng si, dâm đãng, la hét. Lập thích thú vì những chiêu Lập đưa ra đều có tác dụng mạnh, làm bà chị chịu không nổi. Hai tay Nguyệt quơ quơ lên không trung. Lưng ểnh lên quằn quại. Bỗng, Nguyệt tuốt chiếc nhẫn hột xoàn đeo trên tay, cầm ngón của Lập, đeo vào, không nói một tiếng.
Lập khoái qúa. Món quà thưởng đầu tiên của bà chị. Cậu bé càng hăng say hơn như một du kích vườn vừa được quàng khăn đỏ, không cần biết chết sống là gì, cứ xông lên, tiếng công vũ bão. Nước lồn của Nguyệt là nước lồn nhà giàu. Nguyệt tắm xà phòng nhà giàu, tẩm nước hoa đắt tiền vào khắp âm hộ. Mùi thơm độc đáo hấp dẫn đó không thôi, đủ làm Lập mê mẫn tâm thần. Đâu cần gì phải nhìn hột le, hai mép lồn đỏ, cái lỗ sâu hoắm cũng màu đỏ, như màu ho quỳ ngày teat….
Đầu óc Nguyệt đang lãng mạng những gì thì cũng chỉ có Thượng đế biết. “Mình chỉ nên lãng mạng ở những phút lãng mạn. Đừng để lãng mãng thành sự thực!” Nguyệt bảo thế với Chính. Mỗi lần Lập hẩy tới, ấn cái lưỡi móc mồng đóc, là Nguyệt ngưỡng cổ lên, hú một tiếnt thê thiết. Bà Phán Quỳ trả tiền cho Lập hậu hĩnh cũng chỉ vì cái món đó. Lập có thể liên tục bú như thế suốt hai ba tiếng đồng hồ mà không mỏi lưỡi. Nhưng Nguyệt chỉ chịu được có non nửa tiếng, thì nâng cặp mông lên cao, nhấn cái mặt Lập vào sát lồn. Nàng ra ào ào như nước trong miệng Lập.
Cậu bé nuốt hết, xong le lưỡi kiếm gọn, gạch bóng hai bắp vế. Lập trườn lên hôn mặt Nguyệt và hỏi khẽ:
– Em làm chị vừa lòng không?