“Anh giết em Fred ơ!i” Tuyết chỉ la có chừng đó, rồi buông hết, rã rời thân xác, mềm nhũn tứ chi, thở và thở…
Fred ngồi xuống, nâng nửa người Tuyết lên mà ấm, mà cưng mà nựng như nựng một baby. Bây giờ thì chính chàng cố làm sao cho Tuyết thương chàng hơn vì chàng sợ tuổi trẻ Tuyết sẽ làm nàng nhàm chán một giáo sư lớn tuổi . Đôi mắt Tuyết còn nhắm nghiền, còn dính chặt với cơn sướng rạt rào vừa rồi. Em chưa tỉnh hẳn, thì bên tai, Tuyết nghe Fred nói:
– Em muốn bú anh, hay để anh đụ em?
– Cái nào cũng được. Bề gì, em cũng phải đụ anh cho tới chiều tối. Nên cái nào trước cũng được. Thank you!
Chợt nhìn thấy cặp vú đẹp mỹ miều của Tuyết Fred nhìn chết sửng. Làm sao Mỹ đen nào có cặp vú đẹp lạ lùng như thế được. Fred bú, rồi bóp, nhồi. Bàn tay hộ pháp của Fred sờ vào trái vú trông như bàn tay của lực sỹ da đen cầm quả bóng Tennis. Chàng đang xây mộng vàng: có thể nào chàng lấy Tuyết làm vợ không? Có thể nào gia đình học thức giàu có của Tuyết chấp nhận một Mỹ đen làm rể không? Và tuổi tác, và sắc vóc…
Fred, nếu bước vào nhà bác sĩ Đoàn, thì nước da chàng sẽ làm cả nhà “khiếp hãi”. Khiếp hãi không phải Fred có dáng dấp hung bạo, khó thương. Mà chính vì những định kiến, những ác cảm sẵn có của mọi người về da đen. Nói đến da đen, dù là một bác sĩ, cũng có cái gì khó cho thiên hạ kính nể hoàn toàn. Rồi lại thêm những tai tiếng khó quên của O.J. Simpson., Michael Jackson, Mike Tyson v.v…
Vì mặc cảm đó, cho nên Fred đang trổ hết tài ba sức lực để chinh phục người yêu tuổi 15 này. Chàng nằm lên, cho cặc vào lồn Tuyết, bắt đầu một trận đụ không tiền khoáng hậu. Một trận đụ dai dẳng, tuyệt trần. Tuyết ra hết ba lần, Fred rút con cặc ra lau, như người lính chùi súng, xong lại đút vào đụ tiếp. Tuyết chẳng còn thấy màu đen trên da Fred nữa. Em thấy Fred như một hoàng tử sang trọng, một thiên thần, một thần tượng không ai đánh ngã nổi, kể cả mẹ Tuyết, bà Nguyệt!
– Con xa lánh hết mọi kép trẻ, để chỉ còn yêu thầy giáo Fred, thì còn cần gì nhiều condom nữa? Nguyệt hỏi Tuyết.
– Con đùa với mẹ cho vui đó mà. Thực ra con chẳng còn cần condom nữa.
– Chết, không được đâu con. Đây này (Nguyệt mở bóp) con cầm hết hai hộp này mà dùng. Không phải mẹ sợ con dính bệnh AIDS, mà sợ con mang bầu.
– Con đã và đang uống thuốc ngừa thai. Mẹ khỏi lo. Thì mẹ sao, con vậy mà. Con giống mẹ nhà có phước!
– Bây giờ con còn đi lại với Fred không?
– Dạ có mỗi ngày. Tan học là con đến nhà chàng. Sáng weekend như hôm nay thì 8 giờ, Fred đụ con tới 11 giờ. Con mới ở đó về đây thì gặp mẹ ngất ngây trong bồn tắm. Tiếc quá, tại Thắng nhìn thấy con, rồi chàng muốn… Với lại, lỗi tại con. Khi thấy mẹ ngất ngây con đã tự cho tay vào sờ lồn, rồi rên lên. Nếu không, giờ này mẹ hãy còn “vui” với Thắng.
– Thôi con đừng nhắc tới anh chàng bạc tình đó nữa. Y là một cậu bé loạn luân!
– Hả? Thắng là người loạn luân? Sao mẹ biết?
– Thắng nói xa nói gần. Nhưng mẹ biết. Mẹ Thắng cũng tên Nguyệt. Thắng đến ân ái với mẹ để …
– Để thoả mãn loạn luân? Thế thì trong nhà này cũng có một kẻ loạn luân!
Nguyệt giật mình, nhột nhạt. Có thể nào Tuyết cũng biết rõ việc của Chính. Và nhất là cả nàng, dù chỉ trong tư tưởng. Lâu nay, Nguyệt quên khuấy mất trong nhà này còn có một người nữ nữa: đó là Tuyết, một đoá hoa mới nở, nhưng đã sớm biết chuyện người lớn. “Trong nhà này cũng có một kẻ loạn luân!”, Tuyết nói. Là ai nếu không phải là Chính! Trong lòng Nguyệt run quá. Nàng sợ Tuyết đã thấy hết những bức hình mặc đồ tắm hở hang của nàng do Chính treo khắp tường phòng ngủ. Nàng sợ Tuyết đã nghe lén những cú phone của Chính gọi về từ nội trú! Nhất là Tuyết có thể đã thấy Nguyệt cũng từ cửa sổ, nhìn Chính nằm trên ghế phơi nắng buổi sáng.
Một lát lâu, Nguyệt ôm Tuyết ân cần hỏi, nhỏ giọng:
– Kẻ loạn luân trong nhà này là ai, hả con?
– Nhưng mẹ có cho phép con tiếp tục yêu thầh Fred thì con mới nói.
– Ừ. Con yêu ai là quyền của con. Mẹ đâu có bao giờ cấm cản.
– Người loạn luân trong nhà này chính là mẹ.
Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, vì những gì nàng lo âu, đều chẳng xảy ra. Nàng lo âu Tuyết sẽ nói là Chính. Nàng sợ hoặc Chính đã xằng bay với Tuyết. Hoặc là Tuyết đã biết Chính treo các tấm hình áo tắm của nàng trên tường… Nguyệt hỏi:
– Mẹ? Con nói mẹ là kẻ loạn luân? Thế thì con lầm rồi. Hoàn toàn không đúng! Mẹ đã tự chiến đấu cam go để không xảy ra.
– Thưa mẹ, nếu không đúng thì cũng gần đúng…Thôi, con muốn mẹ phải vui. Con biết mẹ thiệt thòi trên 10 năm. Con biết mẹ đã chống cự hết sức mình để chị phạm tội trong tư tưởng. Dẫu gì, mẹ vẫn là người đàn bà còn lương tâm, vì mẹ đã đuổi Thắng ra khỏi phòng này khi biết Thắng muốn xằng bay với con. Mẹ đã nhiều lần khước từ sự “tấn công” có dụng ý của Chính. Cám ơn mẹ đã cho con tiếp tục yêu Fred. Thôi con có hẹn phải đi chơi với bạn. Con đi, chiều về. Mẹ đừng lo…
Tuyết hôn Nguyệt một cái trên má, rồi tung tăng chạy khỏi cửa. Ngồi lại một mình trước bàn phấn, Nguyệt ngắm mình, nàng bỗng sợ cái nhan sắc trác tuyệt kia sẽ có ngày tàn phai như chậu hoa khô rúm của Chính tặng nàng trước ngày Chính vào nội trú. Bất giác, nàng chụp bó hoa khô trong lọ, bẻ ngấu nghiến, xong cho vào giỏ rác. Nguyệt không muốn thấy sự tàn héo của sắc đẹp, và cũng dứt khoát luôn với ám ảnh nhơ bẩn mà vừa rồi Tuyết đã huỵch toẹt:
“Người loạn luân trong nhà này, chính là mẹ!”
Chuông gọi cửa dưới nhà vang lên ba lần, Nguyệt mới trở dậy, choàng chiếc áo kimono ra hành lang nghiêng mình nhìn xuống. Nguyệt thấy một ông Mỹ đen ăn mặc rất đàng hoàng. Nàng hỏi bằng tiếng Mỹ:
– Ông muốn gặp ai?
– Thưa tôi muốn gặp phụ huynh em Tuyết.
– Xin ông cho biết ông là ai và ở đâu?
– Thưa tôi là Giáo sư Fred Humphrey, dạy ở San Gabriel High School. Hay nếu bà ngại tiếp tôi…
– Không phải, nhưng hôm nay cháu Tuyết vắng nhà…
– Vâng, vì thế, tôi muốn thưa chuyện cùng ông bà khi không có mặt Tuyết. Tôi biết Tuyết đã dự cắm trại ở Long Beach.
– Xin ông chờ tôi một giây.