VN88 VN88

Những trận đụ kinh hoàng khiếp vía nhất được kể

Nguyệt đứng đó, ưỡn ngực, hãnh diện. Cái đẹp của nàng trông càng kiêu căng hơn, hợm mình hơn:
– Được, phòng tôi đó. Thắng có thể “tắm” với tôi bao lâu?
– Dạ không dám hứa, nhưng sẽ cố hết sức mình, để không phụ lòng tốt của bác.
– Thắng đến ẳm tôi đi, và vào thẳng phòng tắm, được không?

Thắng đến xốc Nguyệt lên, ẳm thẳng vào. Phòng tắm của Nguyệt rộng như một phòng ngủ, lát gạch, trang hoàng rất tối tân. Nguyệt vào xả nước ấm trong khi Thắng cởi hết áo quần. Chợt nhìn thấy con cặc giả màu hồng, có gắn pin nằm ở đầu bồn tắm, Thắng cầm lên hỏi Nguyệt:
– Bác thiếu thốn đến vậy sao?
– Đó là “lính trừ bị”. Chỉ khi nào lính thật không có thì tôi phải xài tạm. Cách đây hai hôm đổ về trước khoảng 10 năm, hầu như ngày nào khúc nilông đó cũng hữu dụng với tôi. Còn bây giờ, như tôi đã nói: nó là lính trừ bị.

Nói đến đó, Nguyệt ngừng ngang, vì chợt thấy con cặc dài và mập của Thắng. Nó cũng màu hồng, da láng, nhưng biết cử động. Nguyệt nhìn, ngắm nó thật lâu cho đến khi nước ấm trong bồn trào ra sàn gạch. Khoá nước xong, Nguyệt quay người lại, ôm choàng qua cổ Thắng, nhìn thật gần khuôn mặt 19, đa tình, trắng trẻo, và nói:
– Từ phút này, thân người của em là của anh. Anh có thể gọi em bằng tiếng kêu nào thân thương hơn không, hả Thắng?
– Nếu Nguyệt cho phép, anh sẽ gọi em bằng Nguyệt. Cũng từ phút này, anh chỉ xin có chừng đó, và cũng chỉ có thế. Nguyệt cho không? Không cho thì cứ bảo.
Nguyệt gật đầu thật nhẹ, nhìn Thắng thân thương, trìu mến hơn. Thực ra, nàng cũng muốn được Thắng tọi thế, để sống một lần nữa với mộng mơ, lãng main… Mặt Nguyệt hơi nghiêng, mắt chùng xuống, nhắm lại. Hai tay nàng ghì Thắng gần hơn, rồi đáp lên đôi môi cậu bé mà đỗ mê man, tàn tịch, ngất ngư chìm vào giấc ngủ. Thắng mơ hồ:
– Có phải anh vẫn còn sống không? Làm gì còn sống mà anh có hân hạnh ngàn vàng được ôm một thân hình giai nhân trác tuyệt như thế này? Anh nghĩ là anh đã chết, đã về với thế giới huyền ảo nào đó, xa xôi lắm, cao vợi lắm…

Nguyệt đưa tay xuống vân vê khúc gân nóng hỏi của Thắng. Nàng cầm nó, dang hai chân ra, quét miệng lồn đang đầm đìa những nước. Thắng sướng tê người:
– Nguyệt ơi, mình có đi quá nhanh không?
– Mình đã đi bước nào đâu mà nhanh với chậm? Anh chỉ mới đang thập thò ngoài quan ải mà. Như thế này em càng khoái hơn là anh đã vào “hoàng cung”!

Cả hai ôm nhau. Hơi nước nóng trong bồn bốc lên như sương mờ đỉnh núi. Mọi vật trong phòng loang loáng, mờ mờ, ảo ảo. Tiếng nước róc rách mỗi lần cả hai cử động…Cả hai, mỗi người đang sống riêng một giấc mơ, đầy kỳ thú. Nhất là bàn tay mềm mại trắng ngần của Nguyệt vẫn vờn vờn với dương vật cứng ngắt của Thắng.
– Em dâm lắm, Thắng biết không? Anh phải chuẩn bị hết sức lực và tinh thần để yêu em suốt ngày nay … Bây giờ để em nằm xuống trong nước. Em muốn anh ngắm em một đỗi lâu, rồi, sau đó , tuỳ tiện, anh muốn làm gì cho em lên mây thì làm. Nhé! Và, em muốn anh đứng sau bức màn nhìn lén em.

Nguyệt nằm êm xuống. Nước lại tràn róc rách xuống sàn gạch. Nguyệt gối đầu trên thành bồn, nhìn Thắng khoanh tay đứng như bức tượng đồng Hy Lạp. Thắng cũng cao to như Chính. Chàng hé tấm màn ni lông nhìn vào, và màn kịch bắt đầu. Nguyệt khoát nước lên cổ, lên má, chà nhẹ hai bờ vai, rồi hai trái vú căng no. Mắt Nguyệt trùng xuống khi hai ngón tay nàng x exe đầu vú màu hồng nhạt. Nguyệt bấm cái nút đen trên tường. Bài “Đừng bỏ em một mình” vang lên não nùng, ray rức.

Hai bắp đùi Nguyệt dang ra. Chòm lông dày đặc vờn vờn trong nước như đám rong rêu bên suối. Một tay bóp nhẹ một vú, tay kia xuống sờ nhẹ mu lồn, để một ngón giữa đê mê chà khe âm đạo. Mặt Nguyệt ngây ngất theo. Thân hình bốc lửa Nguyệt quằn quại theo. Bàn tay đẹp mê hồn của Nguyệt chỉ rà rà bên ngoài từ rốn xuống tới chòm lông mà Thắng đã ngất ngư, thở không muốn nổi. Chàng chưa bao giờ được hân hạnh nhìn ai tắm đẹp như thế. Tay Thắng xuống cầm dương vật. Không phải để xụt, mà chàng name và dằn nó xuống như dằn cơn dâm bắt chàng nhảy đại vào bồn tắm, ôm Nguyệt “làm thịt” cho rồi.

Trong kia, Nguyệt cầm con cặc giả màu hồng. Nàng lăn nó lên cổ, lên hai trái vú. Nàng mở pin, con cặc rung ở hai đầu vú một lúc lâu rồi đưa nó xuống vờn ở mu lồn. Nguyệt chỉ thích nhẹ cái đầ của nó ở cửa mình thật nhanh, rồi đưa lên mồm ngậm bú.

Thắng nghiến răng, trân mình. Mắt chàng hoa lên với bao nỗi khoái lạc ngút ngàn. Nguyệt thấy Thắng đang chịu không nổi. Nên nàng nói bằng giọng trầm trầm dâm đãng:
– Có ai ở không, vào đây vui với em. Em thèm của thật hơn là bằng nilông. Mau vào với em!

Thắng lò mò cầm cặc bước vào bồn, ngồi xuống cầm hai chân Nguyệt đang tênh hênh phơi ra. Chàng gục mặt xuống nước, áp mũi vào miệng lồn, đầu lắc lắc. Xong chàng ngước lên lấy hơi và lại cúi xuống. Nguyệt vứt khúc nilông xuống sàn nhà. Hai tay ôm chặt đầu tóc Thắng. Nguyệt hẩy nhẹ cái đít lên. Thắng đang ngất ngây với cái đẹp của bộ lông lồn dày kịt, thì Nguyệt kéo Thắng nằm trườn lên người nàng, tìm môi, say đắm, ngất ngư, rồi nói:
– Mỗi buổi sáng sáng đến đây tắm cho Nguyệt nhen?
– Chuyện dễ thôi. Nhưng phải cuối tuần như hôm nay.
– Làm gì cho em sướng đi, người yêu!
Thắng đưa tay xuống, cầm c8ạc dí vào lồn Nguyệt và đẩy tới. Khi cặc Thắng vào lút hết thì Nguyệt dâm đãng gào lên:
– Mình đụ hả Thắng? Ờ, đụ đi con, đụ tàn bạo đi!
Thắng nhắm mắt, nắc đều đều và miệng chàng cũng kêu lên:
– Con đang làm cho Nguyệt sướng đó. Nguyệt đẹp lắm Nguyệt ơi.

Cả hai nhắm mắt, sống riêng mỗi người một giấc mơ. Cả hai dùng hình hài của nhau để sống với nhân vật khác trong mộng.
– Đụ dưới nước như vầy đã lắm mình ơi! Nhớ giữa lâu cho em.

Thắng ôm Nguyệt nắc trầm trầm, êm đềm. Mỗi lần nắc Thắng nghe tiếng nước róc rách vang nhẹ lên. Hơi nước vẫn mù cả phòng tắm. Nguyệt có cảm tưởng như nàng đang hưởng cảnh tiên bồng. Sau mười năm khô héo, nhịn thèm, bây giờ nàng đang thụ hưởng tối đa những cậu bé mà trước đây Nguyệt chưa bao giờ mơ ước. Gần như mỗi ngày một chàng. Họ đến với Nguyệt vì nàng mang một nhan sắ1c làm ngã nghiêng cả Trời đất…

Chốc chốc, Thắng mở hé đôi mắt nhìn kỹ gương mặt đẹp thần sầu của Nguyệt. Chàng hôn nhẹ như sợ đoá hoa Nguyệt sẽ tan vỡ từng mảnh. Nguyệt mơ hồ nói:
– Nói cho em nghe cái gì thuộc về kỷ niệm của anh đi…
– Anh sợ sống với kỷ niệm. Nên anh đã vứt bỏ quá khứ, rửa sạch hết để chạy đến đ6ay tìm Nguyệt. Điều không may, em cũng lại là tên Nguyệt. Cái tên quái ác, ám ảnh anh, làm anh tật nguyền, bệnh hoạn. Xin em đừng bắt anh nhớ lại. Kinh khiếp quá. Nói thế, chắc em đã hiểu?
– Anh có tin mỗi chúng ta có đến hai cá tính không? Một ngạ quỷ, và một thần thánh! Nhưng con qủy trong ta luôn sẵn sàng, bất cứ lúc nào, nơi nào, chiến thắng phần thánh thiện của mình. Nếu anh sợ quá khứ, thì em đang sợ cái hiện tai hãi hùng, đang rình rập xô đẩy em rơi xuống hố.
– Có phải về những bức hình Nguyệt bận áo tắm do Chính treo khắp phòng trong nội trú?

VN88

Viết một bình luận