VN88 VN88

Những trận đụ kinh hoàng khiếp vía nhất được kể

Dễ sợ hơn nữa, khi một buổi sáng. Chờ cho ông Đoàn rời khỏi nhà, Chính đến gõ cửa phòng Nguyệt. Nguyệt khoác vội cái kimono tím than đến mở cửa. Nguyệt thường thoát y khi đi ngủ, nên chiếc áo kimono là mảnh vải duy nhất che tấm thân ngọc ngà của Nguyệt. Thấy Chính cầm trên tay bó hoa, Nguyệt hỏi:
– Có gì không con?
– Con muốn mom cho con nói chuyện ít phút.
Nguyệt hồi hộp mở cửa. Chính bước vào, tự tay cắm bó hoa lên chiếc lọ ở bàn phấn, rồi rụt rè nói:
– Hôm nay là ngày cuối cùng con ở nhà này. Ngày mai con vào nội trú. Ba với con đã sửa soạn xong. Sáng nay con đến từ giã mom, để ngày mai vào trường…
Nguyệt thật sự thảng thốt. Phần bất ngờ vì Chính sắp vào nội trú. Phần vì hình như nàng sẽ nhớ nó lắm, khi Chính sẽ từ giã căn nhà này.
– Cám ơn con bó hoa. Ngày mai mẹ sẽ đưa con đi.

Việc chỉ có thế. Còn những gì Chính đã làm, đã nghĩ, sắp nghĩ, thì Chính không can đảm mở thành lời. Nên hắn đứng như trời trồng, khoanh tay nhìn Nguyệt, mà trong đầu thì nghĩ gì, chỉ có trời biết. Hắn định ra khỏi phòng, thì sẵn dịp, mời Nguyệt luôn:
– Con muốn mời mom đi ăn sáng với con, hôm nay.

Nguyệt nhận lời, bảo Chính xuống xe chờ. Nàng trang điểm qua loa, khoác chiếc áo dài màu nước biển ngồi xe Chính, đến nhà hàng. Trên đường đi, Nguyệt thấy tấm hình của Nguyệt được Chính lồng vào khuôn kính nhỏ, treo ở gương chiếu hậu. Băng ghế sau, Chính để một mớ muôn hình và băng video:
– Hình ai mà con bỏ đầy cả băng sau vậy?
– Dạ hình bồ con.
Nguyệt với tay lấy một tấm xem. Đó là hình của nàng!
Nguyệt lấy tấm khác, rồi tấm khác nữa. Cũng toàn hình của nàng. Cả hai im lặng. Nhưng đã nói rất nhiều lời.
Buổi ăn sáng diễn ra nhạt nhẽo, trầm lặng Nguyệt hỏi:
– Còn những cuốn video?
– Dạ cũng toàn quay mấy con bạn … bồ con
– Có phải những con bạn mặc đồ tắm không?

Chính giật mình. Làm sao bà biết? Từ phút đó về đến nhà, cả hai không nói thêm gì nữa. Chính mắc cở. Nên sáng mai, sớm lắm, lúc hai vợ chồng Nguyệt còn ngủ, Chính một mình đưa valise lên xe, lái phăng phăng đến nội trú đại học. Thỉnh thoảng cuối tuần, Chính điện thoại về thăm. Chàng nói khá nhanh và tóm tắt:
– Mom khoẻ không? Con học rất khá. Có lẽ nhờ rời khỏi nhà, mà con tập trung được trí óc vào việc học…Bye!

Và cũng thỉnh thoảng, Nguyệt mở cửa phòng của Chính ra quan sát. Những bức hình của nàng trên tường không còn. Những cuốn video quay nàng tắm cũng không còn. “Có lẽ nhờ rời khỏi nhà, mà con tập trung được trí óc vào việc học.” Ừ, Nguyệt tự nói, thế đi con! Đưa rơm ra xa khỏi lửa. Tốt hơn! Mẹ cũng đỡ ray rức, bâng khuâng. Vì mẹ không phải là Thánh. Chuyện đã xa rồi. Nguyệt mừng vì tay nàng không nhúng vào chàm… Chuyện đã mờ như quá khứ…. Thế mà, hai ngày qua, ba thằng bé con: Quang, Tuấn và Vinh bây giờ, đụ với Nguyệt, khi cơn sướng bốc lên, đã gọi Nguyệt bằng Má, bằng Mom. Và chính Nguyệt cũng đã gào lên “Má ra đây, con ơi, con ơi!”

Vinh đang ôm nắc tàn bạo Nguyệt. Nàng vẫn đứng một chân trên tủ giường, chân kia trên thảm hoa. Cả hai ôm siết nhau. Hai cặp môi ngất ngây, không nhả. Động tác nắc của Vinh chững chạc, không vồ vập, chắc nịch. Nguyệt sướng đến hồn phi phách tán, làm ông Đoàn trong tủ rên giùm, rất nhỏ. Ông sờ thử khúc gân ngụi của mình, nó vẫn eo xèo như con lươn chết. Vinh đã đụ giùm ông. Vinh sướng bao nhiêu, ông khoái lạc bấy nhiêu. Trên nửa tiếng phù du thì Nguyệt gỡ môi ra gào lớn:
– Chồng bé ơi! Suốt một đời, hôm nay em mới đụ đứng một chân đây. Nghe em ra cho anh nè! Có nghe không? Cứ nắc mạnh nữa đi, nhưng anh thì giữ lại cho em. Em còn thèm nhiều lần nữa, chồng bé ơi…

Ông Đoàn cho tay vào quần, bóp cặc, chịu trận. Ông thầm phục thằng bé Vinh dẻo dai thật. Con cặc nó vẫn cứng, vẫn nắc dội hung tàn vào lồn Nguyệt không dứt. Tay nó bóp vú Nguyệt như nhồi cục bột. Nguyên hỏi giọng thì thào:
– Anh muốn ngừng, xuống liếm nước lồn em một tý không?
Vinh gật đầu, rồi quỳ xuống le lưỡi liếm ráo khô miệng lồn, xong đứng dậy, đút cặc vào đụ tiếp.
– Em muốn hôn khúc gân quý của anh. Cho không? Nguyệt hỏi.

Vinh ngừng đụ, nằm sóng soải trên giường, hai chân thong xuống đất. Nguyệt quỳ lên thảm, dùng mũi hôn con cặc trắng phau,dài thong của Vinh. Nànghôn luôn hai trứng dái, chỉ thỉnh thoảng mới ngậm nhanh đầu cặc, nút mạnh một cái, xong nhả ra, quét lưỡi hai bên bẹn.

Cái lối làm tình cao tay ấn của Nguyệt là thủ đoạn làm cho địch thủ mau chết sớm. Bởi khi Nguyệt quét lang bang những vùng da non khác, đã làm tê tái cậu bé. Rồi đột nhiên, nàng còn ngoạm nhanh đầu cặc mà nút mạnh. Thằng bé rùng mình. Giữa lúc nó nhích môi Nguyệt nút tiếp, thì lưỡi nàng đã lang bang nơi khác… Đầu óc cậu bé phải thức tỉnh, phải nghĩ tới Nguyệt. Biết Nguyệt đang ra chiêu độc đáo, mà Vinh vẫn phải xin:
– Sao chị chỉ ngoạn có mấy giây rồi bỏ đi vậy? Bú mạnh cho em sướng với chị Nguyệt. Lát nữa em đền cho.

Nguyệt táp vào, gài số. Cái đầu nàng gục gặc. Cặc Vinh lúc vào xa, lúc ra tận môi Nguyệt. Vinh la thất thanh những câu vô nghĩa làm cho ông Đoàn trong tủ buồn cười:
– Đó nghe, xe tăng nó bò qua cầu kiệu rồi. Đó mía ghim ơi. Bobo quốc doanh mục bố nó hết rồi. Bác ơi. Con là cháu ngoan của bác nè. Ôi! Sài gòn, rừng xe đạp!

Vinh nói xàm chẳng đâu vào đâu. Mắt hắn trợn trắng giả. Môi chu nhọn lên. Mồ hôi vã ướt hết cổ và ngực.

VN88

Viết một bình luận