Phượng hỏi:
– Sẽ tổ chức ở đâu và gồm bao nhiêu cặp?
– Tao sẽ mượn một cái vila rất lớn. Hai vợ chồng chủ nhà cũng sẽ tham dự cuộc chơi. Như vậy mình chỉ cần mời thêm vài ba cặp nữa, và dĩ nhiên là phải tìm ba tên kép cho ba đứa mình.
Hoa ngây thơ hỏi:
– Thế trong màn bề hội đồng, các cặp có quyền thay đổi đào kép với nhau không?
Thu cười ngất:
– Mày khờ lắm. Đã bảo là bề hội đồng mà. Đào là của chung, kép muốn chơi em nào thì em đó phải chơi, không có quyền từ chối biết chưa?
Nói chuyện một lát rồi cả bọn chia tay. Hoa ở lại ngủ chung với Thu. Nàng dự định sẽ ở đây luôn nếu ông chồng không đến năn nỉ.
Sáng hôm sau Lý Hoa bảo Tám tài xế về báo cáo láo với ông Văn Long rằng chẳng có người đàn ông nào vào phòng làm việc của bà chủ và như vậy sự rình mò chỉ là chuyện phí công vô ích. Ông Văn Long nghĩ ngợi giây lát rồi quyết định bảo thằng Tám ngưng đi dò xét vợ ông ta, và ông bảo thằng Tám tiếp tục lái xe cho ông như thường lệ. Tuy ban ngày Tám tài xế lái xe cho ông Văn Long nhưng ban đêm nó phải đến binh-đinh Cửu Long để ngủ tại phòng của bà chủ vì Lý Hoa dọa nó rằng:
– Lúc nào cũng có thám tử, cảnh sát theo dõi em. Vậy tốt hơn em dừng có về nhà. Tối đến chỗ chị ngủ, ông cò biết em ngủ ở chỗ chị thì sẽ để cho em yên thân. Tám tài xế nghe lời. Nó sợ bị mời về Cục cảnh sát vào lúc nửa đêm thì khổ. Lý Hoa cũng dặn nó đừng về nhà ăn uống gì cả, nàng sẽ dắt nó đi ăn mỗi buổi tối. Hôm sau thằng tám đến căn phòng nơi mà nó đã ngủ với bà chủ hôm trước. Ra mở cửa cho nó không phải là bà chủ mà là một phụ nữ khác. Bà này đẹp hơn bà chủ, sức dầu thơm ngào ngạt. Tám khựng lại, nó hỏi:
– Dạ thưa bà, em có hẹn với bà chủ của em tại căn phòng này. Đúng là số phòng 1A đây mà.
– Bà chủ em tên gì?
– Dạ. . . bà Văn Long.
– Phải rồi. Bà chủ em đến ở chung với chị. Bà đi có việc, em đợi một lát. Tám bước vào ngồi nơi ghế ở trong phòng khách. Nó lấy làm lạ. Tuy bà chủ nói bà ở nhờ phòng một người bạn nhưng đêm hôm trước lúc nó ngủ ở đây sao không thấy bà này. Chắc bà này là chủ căn phòng. Bỗng bà kia, tức là Thu, bạn Lý Hoa hỏi thằng Tám:
– Chị nghe nói em có biệt tài đấm bóp phải không? Tám ấp úng:
– Dạ dạ thì em cũng đấm tàm tạm vậy thôi. Nghề của em là tài xế, em chỉ đấm bóp chơi chơi thôi chớ đâu phải thợ tẩm quất thứ thiệt. Nói xong thằng Tám cười ngượng ngập.
– Uả, chị nghe chị Lý Hoa nói em đấm nghề lắm kia mà. Thôi đừng có dấu nghề. Lát nữa đi ăn xong về chị sẽ nhờ em đấy. Tám hơi lo ngại. Sao bà chủ giới thiệu ẩu vậy kìa! Mình đâu có phải thợ đấm bóp. Bây giờ, à, tối nay bà này bắt mình đấm rồi bà chủ bắt mình đấm nữa, chắc là mỏi tay chết luôn. Nó đang nghĩ ngợi thì Thu bảo nó:
– Em cứ ngồi đây đợi chị Lý Hoa, à quên bà Văn Long về để cùng đi chợ Cũ ăn cơm. Chị vào tắm cho nó mát đã. Thu vào nhà tắm, nàng để cửa mở và vọng ra:
– Chị nghe nói em đã có bồ. Chị muốn nghe em kể chuyện về con bồ của em được không? Em cứ ngồi đó nói to lên, chị ở trong này nghe rõ lắm. Thằng Tám nghĩ: mấy bà này kỳ quá, cứ muốn mình kể chuyện bồ bịch của mình cho mấy bả nghe. Có tiếng Thu tằng hắng trong phòng tắm:
– Em không muốn kể hả. Không sao. Tám sợ bà bạn của bà chủ phật lòng nói nhanh:
– Dạ thưa bà, chuyện con bồ của em có gì đâu mà kể. Nó đi bán chè thưng, không có chưng diện gì hết. Nói tới đây Tám ngước lên nhìn tấm kiếng lớn treo nơi vách. Nó giật mình khi thấy bà chủ nhà đang ở truồng đứng trong phòng tắm, chờ nước chảy đầy bồn. Nó nhận thấy bà này đẹp ác. Đẹp hơn bà chủ nó là cái chắc. Ngực bà to hơn, chân bà dài hơn, còn cái mu thì cũng cao hơn mu của bà chủ, nhiều lông hơn và lông dài hơn. Tám say sưa nhìn vào tấm kiếng cho tới khi Thu bước vào bồn tắm, khuất dạng. Nó thở phào, nói thầm: mấy bà nhà giàu này chẳng cần giữ ý tứ gì cả. Treo một tấm kiếng to tổ bố như thế kia ở vào vị trí có thể phản chiếu tất cả những gì trong phòng tắm đã là chuyện lạ, rồi vào phòng tắm mà chẳng cần đóng cửa, lại là sự lạ khác. Họ làm như cái sự họ cởi truồng nó chẳng khác gì lúc họ mặc đầy đủ quần áo. Còn cái bà chủ của nó thật kỳ. Bỗng dưng cho nó chơi đã đời, chẳng mắc cỡ gì cả. Mai mốt bà ta hết giận chồng, về nhà trở lại, không biết bà ấy sẽ đối xử với nó ra sao. Chưa biết chừng bả sẽ đuổi nó đi để tránh nó mách với ông Văn Long về cái vụ nó ngủ với bà? Nghĩ tới đây, Tám thở dài ngao ngán. Nhìn vào tấm kiếng, lại thấy hiện ra bà bạn của bà chủ nó. Tám ngẩn ngơ đứng nhìn bà này đứng lau mình. Bỗng nó nghe bà ta gọi nó: