– Vì sao cả nhà đi chơi mà em không đi?
– Em đã định đi rồi đấy chứ. Nhưng lúc nãy em đau bụng quá, đau quằn quại, nên đành phải ở nhà.
Nàng bảo Tâm xuống dưới bếp phụ với nàng nấu vài món để hai anh em cùng ăn. Một lát sau Thu kêu lên: “Trời nóng quá” và nàng vào phòng tắm cởi đồ ra xối nước ào ào. Phòng tắm nằm ngay bên cạnh nhà bếp cách nhà trên một cái sân nhỏ. Cái bàn để thái thịt, làm đồ ăn kê sát sân. Đứng ở đây nhìn xéo qua là cửa phòng tắm, chỉ cách mấy bước. Tâm đã cởi áo sơ mi, chỉ còn mặc cái áo thun, đang đứng xắt thức ăn. Thu vừa tắm vừa nói chuyện với Tâm. Bỗng Thu nói vọng ra: – Anh Tâm ơi! Lúc nãy em quên lấy cái khăn tắm vào để lau, vậy anh lấy đem vào đây cho em, có được không? Chàng bước xuống sân, lấy cái khăn tắm treo trên sợi dây. Khi chàng bước lại trước cửa phòng tắm định bảo Thu hé cửa ra cho chàng đưa khăn vào, bất ngờ cửa phòng tắm mở toang, Thu đứng ngay sau cửa, trần truồng, nước còn đọng trên người. Tâm choáng váng trước thân hình nẩy nở toàn vẹn, trắng hồng của Thu. Mu của nàng đã mọc lông đen lún phún, cái bụng phẳng, đôi vú căng lên như hai trái bưởi nhỏ. Nàng đang vuốt ngực bằng cả hai tay. Rất tự nhiên, Thu bảo Tâm: – Anh đưa khăn cho em. Tắm một cái mát quá. Anh có muốn tắm trước khi ăn không? Tâm ú ớ. Cô em họ chàng đứng đó, tay vói cầm cái khăn trông như một pho tượng vệ nữ. Nàng đẹp quá, sắc đẹp của nàng, của tấm thân nàng làm Tâm đúng lặng người quên cả việc bảo nàng hãy đóng cửa phòng tắm lại.
Thu đứng lau người, vẫn để cửa mở, vừa lau vừa nhìn thẳng vào mắt Tâm, vẻ thách đố. Tâm nuốt nước miếng. Chàng bảo Thu: – Sao em lại đe cửa nhà tắm mở toang ra trong khi chưa mặc đồ. Đóng cửa lại đi Thu. Thu cười giọng mĩa mai, chế giễu: – Anh đã nhìn thấy hết rồi, việc gì em còn phải đóng cửa lại nữa. Bộ anh xấu hổ à? Anh là sinh viên trường y dược, cũng là một họa sĩ tài tử thì em nghĩ anh chẳng có gì để mà mắc cở khi nhìn thấy một cô gái hoàn toàn khỏa thân. Tâm nói nho nhỏ: – Sao bữa nay em táo bạo quá vậy. Mình là bà con, anh em, nhưng anh là trai em là gái, em để cho anh nhìn thấy em như vậy có thể hại cho em đó. – Hại ở chỗ nào? Thu vừa hỏi vừa lấy cái áo nịt vú mặc vào. Nàng quên hẳn chuyện đóng cửa phòng tắm. – à, à khi một người đàn ông nhìn thấy một cô gái đẹp cởi truồng, đứng trước mặt anh ta thì anh ta có thể đè cô gái xuống làm bậy lắm. Thu cười khúc khích, nàng lấy áo mặc vào trong khi nàng vẫn để cho hạ bộ nàng trống trơi: – Em biết rõ là anh chẳng bao giờ dám làm việc đó cho nên em mới mở cửa phòng tắm ra. Tâm đã quay lưng lại tiến về phía bếp, chàng chỉ hừ lên một tiếng. Chàng đâu có là một thiếu niên nữa mà không biết cô em họ cố ý làm như vậy để trêu tức chàng. Tâm biết từ gần hai năm nay, cô em họ kiêm học trò của chàng đã yêu chàng. Thì còn gì nữa, cô ta cứ giả vờ đụng chạm người rồi lại ngã đầu vào vai chàng, mắt nhìn vào mắt chàng đắm đuối. Chỉ còn có nước Thu chưa tỏ tình với chàng bằng lời nói mà thôi. Thu đã mặc xong quần áo. Nàng đi về phía bếp hỏi Tâm các món ăn đã chín chưa. Giọng nàng rất tự nhiên, làm như chuyện vừa qua không hề xảy ra. Trong bữa ăn nàng hỏi Tâm về những cô người mẫu đã đứng cho chàng vẽ khỏa thân. Tâm giảng giải:
– Lúc còn đi học bán thời gian ở trường mỹ thuật, anh và các bạn anh đã làm quen được với mấy cô người mẫu của trường. Khi bọn anh không còn học ở trường mỹ thuật nữa thì bọn này tiếp tục liên lạc với mấy cô để họ đến xưởng vẽ của anh hoặc bạn anh làm mẫu.
– Họ đã là người mẫu chuyên nghiệp, chắc chắn họ không ngượng chút nào khi khỏa thân đứng trước mặt đàn ông. Còn em, em không là người mẫu, vậy chứ đố anh lúc nãy em khỏa thân đứng trước mặt anh, em có mắc cở không? Tâm nhìn cô em họ dò hỏi. Chàng biết Thu có tính tinh nghịch.
Chàng nhún vai: – Nào ai biết được em. Nhưng anh hỏi thật vì sao em làm như thế? – Anh không biết à? Giản dị là em muốn cho anh nhìn thấy thân thể em, để anh biết rằng em đã lớn, là một cô gái ở vào lứa tuổi có thể lấy chồng được rồi, chứ không còn là con nít nữa. – Vậy sao. Rồi anh phải làm gì?
Thu trừng mắt nhìn Tâm: – Làm gì thì anh phải biết lấy. Anh cứ giả vờ hoài. Giữa anh và em, tuy hai gia đình là bà con, nhưng theo ba em nói thì bà con xa, lắc xa lơ. Điều đó chắc anh cũng biết rõ hơn em. Chúng mình không thể làm đám cưới nhưng nếu yêu nhau cũng chẳng có tội gì. Vậy sao anh cứ tránh né, không có cử chỉ âu yếm nào với em hết.
– Anh đâu có biết ý em muốn thế. Tại em không tỏ tình với anh thì làm sao anh đọc được ý nghĩ của em.
– Em không thuộc loại lãng mạn. Em không mơ mộng cho nên em hông tỏ tình bằng lời nói. Nhưng cử chỉ, hành động của em đã đủ để cho anh biết là em yêu anh. Anh đọc được ý nghĩ của em từ trong ánh mắt của em mà anh Tâm.
Tâm nắm tay Thu, gật đầu: – Anh biết em yêu anh qua những cái nhìn tha thiết, qua sự đụng chạm, nhưng chỉ vì nghĩ đến sự liên hệ bà con mà anh phải tảng lờ đó thôi. Giọng chàng tha thiết: – Anh cũng đã yêu em chứ có phải không đâu. Ngồi dạy em học đã hai năm nay làm sao anh không thể không yêu em? Thu nhìn thẳng vào mắt Tâm: – Em nghi ngờ điều anh mới nói ra lắm. Anh có thể chứng minh được không? Tâm không đáp, chàng ôm Thu vào lòng, đặt môi trên môi nàng. Nụ hôn đầu tiên khiến Thu ngây ngất. Khi chàng buông nàng ra, nàng nhìn Tâm đắm đuối, rồi nàng ôm đầu Tâm kéo xuống. Nụ hôn thứ hai kéo dài hơn. Thu ngồi dựa vào Tâm, vẻ mặt hân hoan.
Một lát sau nàng bảo: – Hai đứa mình dọn dẹp bàn ăn xong rồi lên lầu anh chỉ em làm bài nghe. Ngồi nghe Tâm giảng bài toán mà Thu để tâm trí trôi tận đâu đâu. Bỗng Thu kêu lên một tiếng lớn: “ối cha, đau quá! ” Xong nàng ôm bụng. – Sao vậy em? Tâm hốt hoảng hỏi. – Chứng đau bụng của em nó lại tái phát rồi. Hồi khuya em đau quá là đau, cho nên sáng nay em phải ở nhà đó. ối, ối, lại đau trở lại rồi. Nguy quá. Tâm chưa kịp làm gì thì Thu đã lại nằm trên giường. Nàng lăn lộn, kêu trời khiến Tâm hoảng sợ. Chàng lính quýnh chẳng biết phải làm gì để giúp nàng bớt đau. Thu ôm bụng rên lên một chập, rồi liếc Tâm bảo: – Anh đi tìm chai dầu gió đem lại đây.