– Sau gấp thế hả ? Thử suy nghĩ coi?
Chị Diễm đã chửi thề mẹ tụi mày có làm thì làm lẹ đi bà nứng lắm rồi, còn ở đó mà đoán với mò cái gì hả ?
– Được rồi làm gì mà nóng vậy hả cô em.
Trước tiên là mang bao cao su cho bọn chúng cái đã vì thú cũng như người nó cũng có bệnh truyền nhiễm từ việc giao cấu mà lại còn rất nguy hiểm nữa là khác, chắc điều này các em chưa được biết chứ gì? Nhưng chỉ đeo hai cái mà thôi . Con nai do hàng nó quá khổ so với con người không thể đút vào trong lồn được mà chỉ dùng nó để bú nên nó không cần mang bao làm gì, như đã biết đấy hàng nó bự hơn nhiều so với con người nên bú rất đã miệng và nó lại ra khí nhiều nữa khi đang đụ nhau một cách tê mê hứng khởi phần trên có con nai cho mình tha hồ nhào nặn nước lại ra nhiều bảo đảm các em sẽ mê tít cho coi. Còn hai con còn lại chắc các em biết bổn phận của chúng rồi còn gì.
Khi được hướng dẫn về lý thuyết xong tụi tôi được dẫn đến một nơi hoang vu khá sâu trong rừng. Lúc đầu thì cả 3 đứa còn hơi e sợ vì đây là lần đầu đối diện với con thú một loài vật có hơi to lớn và dữ tợn. Chị Diễm là người tiên phong thử đầu tiên, khi nhìn thấy chị cầm dương vật con nai trên tay tụi tôi lúc đầu chỉ thấy nó nho nhỏ không gì là ghê gớm cả nhưng khi chị vuốt cho vài cái và từ từ nó phồng to lên, càng vuốt thì càng to. Hàng của nó dài hơn của người rất nhiều lần mà lại to đáng kể nữa y như là một khúc tre lớn. Chị nhìn nó vài cái nhổ một ít nước miếng lên đầu khất rồi nhè nhẹ từ từ đút vào miệng, ban đầu thì chỉ có liếm liếm vài cái khi thấy con nai ấy không có phản ứng gì chị làm mạnh dạn hơn độ được một0 phút thì đã nhập cuộc hoàn toàn. Với sự khoé léo của đôi bàn tay và cái miệng đã qua trường lớp huấn luyện chẳng những chị say mê cặc của nó mà nó cũng được sung sướng như muốn phát điên lên nhiều lần gầm rú vang trời và toàn thân thì nhảy giật. Phải 3, 4 tên nhân viên mới gìm nó lại được. Khi thấy chị Diễm hăng say nhập cuộc cũng là lúc tôi và chị Thúy phải giúp chị ấy bằng cách bú::5a6::ếm lồn chị cho tinh khí chảy ra làm lán hang dộng để cho con sói và heo rừng còn chui vào đó nữa. Khi độ chín mùi đã đến. Cũng là lúc con sói đút cặc của nó vào, cặc nó được đút vào từ đằng sau theo kiểu hai con chó đít hướng nhau và đầu đối nghịch nhau. Còn phía trên thì con heo mọi được ôm đưa lên dí cặc từ trên xuống. hai đứa chúng tôi thì phụ họa giúp chị thêm hưng phấn thỏa mãn.
Đối với chị có vẻ như thoả mãn lắm sau lần làm tình đồi bại ấy. Còn phần tôi cũng thử qua cho biết nhưng thú thật cảm giác mới lạ thì có nhưng nhưng còn sự nhẹ nhàng lạng mạn ở chúng thì hoàn toàn không có chúng chỉ biết dí cái khúc thịt to tổ bố vào và nấc lia lịa một cách mạnh bạo và đều đặn chứ không như con người biết làm đủ kiểu biết kích thích đúng nhưng điểm yếu những huyệt đạo trên cơ thể để giúp cho ta đạt cảm giác lân lân mùi mẩn mà ai đã thử qua một lần sẽ bị ghiền và không bao giờ có thể thiếu được. Do tôi không thích về việc làm tình cùng thú nên chị Diễm cũng chiều theo ý tôi mà chẳng bao giờ tụi tôi đặt chân tới chỗ ấy lần thứ hai nữa. Do chúng tôi là những người mê tình còn hơn mê cơm thì việc thoả mãn thân xác chỉ có thể nhờ vào chị em lẫn nhau, chứ những tên khách ở đây tiền thì lắm nhưng sức thì không yếu như sên ấy. Cũng từ đó tình cảm giữa 3 chị em ngày càng trở nên gắn bó thân thiết.
Thấm thoát đã nhiều năm trôi qua mà cụ thể là bao nhiêu năm cũng chẳng rõ nữa vì ở đây không hề có lịch gì cả, chỉ biết ngày và đêm mà thôi. Rồi một hôm bỗng chúng tôi nhận được một tin sét đánh ngang tai. Chị Diễm sẽ bị đưa sang Thái Lan như những gì chúng tôi đã được biết trước đây, mà chị còn rất trẻ và đẹp lại còn rất nhiều khách hàng nữa. Qủa thật lúc đầu chúng tôi vẫn không tin đó là sự thật khi đến ban lãnh đạo trên Đảo hỏi? Các anh cho tôi hỏi như vậy là thế nào đúng là theo luật năm nay tôi đã hai5 tuổi thì phải rời khỏi đảo nhưng mà tôi vẫn còn nhiều khách hàng giúp các anh kiếm được khối tiền ấy mà. Dạ thưa chị hãy thông cảm cho chúng tôi những năm chị ở đây giúp rất nhiều cho chúng tôi nhưng vì nó là luật chúng tôi không thể nào làm khác vì có một số chị em khác đã trở nên vô dụng chúng tôi phải thay người mới để còn kinh doanh nữa. Nhưng chị hãy yên tâm chị sẽ được đưa đi nơi khác là một nơi rất đàng hoàng không phải ổ điếm rẽ tiền đâu đừng lo chị còn quyến rũ lắm mà tụi tôi đâu có ngu dại đến thế để thiệt cho mình và cả chị nữa. Nhưng tôi còn hai cô em ở đây nữa làm sao có thể đi được?
Mặc dù đã năn nỉ hết sức mình mà cũng không thành. Nên cả 3 đứa chúng tôi đã quyết định dùng áp lực là không tiếp khách nữa và dụ những ông khách quen thuộc gây áp lực đối với đảo để họ giữ chị lại. Dưới sức ép ấy ban lãnh đạo trên đảo đã đồng ý cho chị ở lại. Và đề ra điều kiện từ rày về sau không được tiếp khách nữa chỉ được phép ở yên một chỗ hay là làm nhân viên phục vụ thì tuỳ chị Diễm chọn. Nhưng bù lại chị phải đóng một màn kịch giả bộ lên tàu đi sang Thái Lan rồi sẽ cho người đón trở về lại. Cuộc đời là thế đấy “Thái ông thất mã yên chi phi phúc” là phúc hay họa không đến phút cuối của cuộc đời cũng không biết được. Khi tiễn chị ra tàu để tạm sang Thái Lan vài ngày, khi tàu khởi hành không được bao xa thì bỗng nhiên chúng tôi nghe nổ một cái đùng con tàu trước mắt bỗng bốc cháy dữ dội. Tôi đứng thẩn cả người ra và không còn dám tin vào mắt mình nữa. Trời ơi con tàu trở chị Diễm sao lại bị nổ cơ chứ. Đó quả thật là một cơn sốc đối với toàn bộ người đang còn sống trên đảo. một tai nạn thảm khóc trong lịch sử đã xảy ra ở đây. Chiếc tàu trở chị Diễm đã bị bắn chìm do lạc đạn tên lửa tập trận của quân đội Indonesia, toàn bộ hành khách trên tàu đều tử nạn. Tôi đã khóc sướt mướt nhiều ngày liền khi phải đối mặt với một tin tử thần như thế. Chị Diễm, người chị hai kết nghĩa của chúng tôi đã qua đời một cách bi thảm đến nổi thi thể vẫn không còn nữa, ở cái tuổi hai5 còn xanh xuân của một người con gái , còn biết bao hạnh phút bao hy vọng trong cuộc sống tương lai nữa.
Từ hôm đó trở đi, hai chị em chúng tôi như bừng tỉnh thức giấc sau cơn mơ dài chìm đắm trong cái hạnh phúc giả tạo của hòn đảo Thiên Đường này. Bao nhiêu niềm vui ngày trước mà chúng tôi có giờ chỉ còn là dĩ vãng nhạt nhòa, một niềm vui cũng như là một nỗi buồn man mác luôn ẩn hiện trong lòng của hai chị hai chúng tôi. Từ ấy chuyện tình dục không còn gì là sự đam mê phấn khích và thích thú như ngày nào nữa, cuộc sống của chúng tôi như những người không hồn chỉ còn là một công cụ kiếm tiền cho bọn chủ ở đây mà thôi. Và cứ thế ngày qua ngày, cho đến một bữa nọ mà tôi cũng chẳng còn biết chính xác là ngày nào nữa. Trong một lần tình cờ đi ngang qua một căn phòng trong đó có một cặp nam nữ đang làm tình nhau, bất chợt tôi bắt gặp một bóng người rất ư là quen thuộc hình như trước đây đã từng gặp qua ở đâu thì phải. Cũng mai là tôi vẫn còn tính tò mò đã giúp cho cuộc đời thay đổi kể từ ngày ấy. Khi hé nhỏ cánh cửa ra xem bên trong là ai, tôi vừa lấy làm ngạc nhiên vừa vui mừng hớn hở. Trời ơi hai người bên trong ấy một là chị Thúy một người còn lại mà mà tôi có nghĩ cũng không dám nghĩ tới “người đó chính là ba tôi”. Mặc dù rất vui mừng nhưng tôi biết nếu mình xông vào một cách vô ý như vầy sẽ phá mất cuộc vui của ba mình và còn làm hại sức khoẻ cho ba nữa vì đang nứng tức khí mà kiềm nén lại không cho xuất ra sẽ rất ư là ảnh hưởng tới sức khỏe.
Khi ba tôi xuất khí vào lồn chị Thúy xong tôi liền xông vào và ôm trầm lấy ba mình. Cái tiếng gọi “Ba” sao mà nghẹn ngào đầm ấm và thân thiết biết bao sao bao năm tháng xa cách, hai cha con chúng tôi đã không kiềm chế được xúc động ngày hôm ấy tôi đã khóc rất nhiều và đó cũng là ngày hạnh phúc nhất một của tôi trên cái hòn đảo Thiên Đường chết tiệt ấy tưởng đâu tôi đã phải chết ở nơi đất khách quê người không một bạn bè hay người thân bên cạnh.