Hai ngày sau, đúng hẹn. Sếp lên thành phố đón tôi
Về công ty, xác định tư tưởng đây không phải khách hàng tiềm năng nhưng vẫn phải chăm sóc , thỉnh thoảng hỏi han tình hình. Nhưng không hiểu sao với em, tôi lại quan tâm nhiều đến kì lạ. Là trợ lý số 2 nên ở trong phòng tôi ngồi gần Sếp, cho nên tránh tình trạng bị Sếp nghe lén, tôi quyết định xin địa chỉ yahoo của em. Lúc đầu chỉ là hỏi han công việc, nhưng công việc chừng đó nói chuyện qua lại không biết nói gì hơn. Thế là nói qua chuyện tình cảm. Em kể với tôi về con cái, tôi háo hức, dù sao tôi cũng sắp có con rồi. nên cũng muốn hiểu biết thêm về nghệ thuật chăm con. Tất nhiên là cả hai vẫn có những sự dè dặt nhất định trong cách nói chuyện. Chỉ cho đến một hôm, sau khi ngồi chát từ lúc tầm 10h. Bác nào làm văn phòng thì biết rồi đấy, nói chuyện riêng tư ở văn phòng không thể hì hục viết được, vừa điện thoại nè, làm việc nè, rồi còn lu xu bu nữa, nên nói chuyện cũng được ít thôi. Chủ để dần dần chuyển qua con cái….
-Ủa em, Em cai sữa cho con chưa?
-Dạ, chưa anh. Em tính đợi đến con hai tuổi mới cai
-Uhm, vậy tốt đó. Nhưng tội nghiệp ông xã em ha
-Sao tội nghiệp vậy anh?
-Thì ông xã phải xài chung bình sữa chứ sao?
-hihi….cũng đúng. Còn vợ chồng anh thế nào?
-Ở xa mà em, lâu rồi cũng không gân nhau?
-Vậy hả?
Cứ như vậy những câu chuyện không đầu không đuôi diễn ra. Nói chuyện từ em du học thế nào, trời Âu tuyết ra sao.mùa lạnh mưa nắng thế nào….. Lẳng ngoẳng qua chuyện Đài Loan, Trung Quốc….thỉnh thoảng cũng xen vào mấy chuyện” Thiên Địa Hội” . Em cũng than vãn ít nhiều về ông xã trong vấn đề chăn gối. Nhưng cái này cũng không hẳn là cái tôi quan tâm nhiều. chủ yếu là cảm thấy hợp rơ về những quan điểm trong cuộc sống. Đàn ông đâu phải lúc nào cũng cần có một cái để đút, đôi lúc anh cần một người bạn, một người chia sẻ, một người gần gũi chém gió, một người nghe cùng một vài bài hát. Tiếc rằng bài hát mà hai đứa cùng thích lại như một điều báo trước cho kết thúc của anh và em “ Như đã dấu yêu” – Ngọc Lan ( xin miễn tiếp Mr Đờm vì nghe xong phát ói) .
Chiều cao nguyên ngày….năm 2010.
Rảnh rỗi sinh nông nổi
Em này,chiều làm về xong anh đi xe xuống ghé thăm em nhá, tự dưng nhớ quá. 30p sau có tin nhắn hồi âm. Sao anh nói gì kì vậy, em làm gì để anh nhớ chứ? Thì tự dưng nhớ thôi- ko lí do gì cả. Uhm. Nếu a xác định vậy, thì cứ xuống đi. Hihi…xuống hôn trộm một cái rồi giết em luôn.
Nói là làm.
Như một thằng khùng gọi điện về nhà
– Ba mẹ ơi con đi đột xuất, tối không để cơm nhé, mai con về
Ra nhà xe TB gọi liền một vé, trong túi cầm sẵn có 500k ( nhục thiệt)
Em ơi, 8h ra đón anh nhé. Anh đang trên xe xuống, chắc xe xuống Hàng Xanh là dừng. sau đó chợp mắt tí xíu tỉnh dậy thấy mình ngu ngu…..hàng loạt câu hỏi đặt ra trong đầu: Lỡ người ta nói giỡn thì sao? Xuống đó mo mặt à? Thôi kệ. Tâm trạng rơi vào hoang mang và bồn chồn. Bác nào đã từng đi xa gặp người yêu mà không chắc họ có ra gặp mình không chắc hiểu hoàn cảnh này, nhưng lúc đó trong đầu cũng xác định rõ rồi. Lỡ mà không gặp thì cũng giúp ích cho bản thân, khỏi mộng mơ vớ vẩn nhức đầu. lo tập chung công việc. xem như đi xuống thăm mấy thằng bạn cò hó thôi.
Đi tới tỉnh bên cạnh. Em nt : Anh sắp tới chưa? – uhm. Chắc còn khoảng 40km nữa .
Ăn gì chưa anh? Có cần gì không em mua? – thì tí xuống đi ăn cũng được, mà nếu tiện thì mua giùm anh vài thứ được không? Mua giùm anh một cái áo thun với lại cái khăn mặt, anh đi vội nên chẳng mang theo gì cả. nhắn tin xong thì nhớ tới cái bóp. Bỏ xừ rồi, em nó mà mua cho cái áo nào xịn xịn thì vỡ mồm. tặc lưỡi thôi kệ. Từ từ rồi tính sau.
p/s : tình tiết hơi nhanh mong các Bác thông cảm nhé, văn chương có hạn.
(Tin sock hay nhất tại Phimsex.info)