VN88 VN88

Như đã dấu yêu – Nứng ra nước online

Gặp gỡ định mệnh
Alo. Chị…..Em với Sếp đang trên đường xuống. Chị cho em cái địa chỉ để em với Sếp em tiện ghé
-Dạ, Có gì xíu em điện thoại lại nha
..Cúp máy

Quay qua hỏi Sếp
-Anh này, chắc mà làm được cũng phải cho cô í tí gì anh nhỉ? Thấy nhiệt tình quá, với lại em chỉ biết tiếng Anh, muốn truyền đạt gì chắc phải nhờ vả cô ấy nhiều
-Uhm, Để xem thế nào đã. Mà anh chuẩn bị hai phần quà rồi đấy.
– Trời, Cám ơn anh quá
-Uhm. Mà mày nói cô đó địa chỉ đi, chứ cái Quận 1 cấm đường nhiều, không khéo csgt nó hỏi thăm.
-Có rồi anh, xíu nữa cô ấy điện thoại lại
Rung…rung….điện thoại cùi bắp reo chuông
Alo….
Anh ơi ghé giùm quán caffee Highland nhé
Cúp cái rụp….

Sài Gòn quá trời quán HL. Biết ở quán nào mà tìm? Có một sự bực mình nhẹ à nha. Có khi nào hai thầy trò mình trên đường đi tụng kinh gặp phải yêu quái không ta? Hồi trước ở SG làm bị hoài đâm ra nghi ngờ…….
Thôi kệ. Tới đâu thì tới. Ngủ cái đã

8h50p

HL nào vậy Chị? Chị nói gần địa danh nào đi, em dễ tìm
-Dạ. Anh biết nhà hát thành phố không anh.
-Ok biết, Để em tìm
Quay qua mình bảo lão tài xế, anh cứ chạy xuống NKKN đi. Sếp nhá mắt qua. Tụi mày tính cho tao nhịn đói à?
Ơ…Dạ. Phở Hòa anh nhé?

Lệ kệ bưng hai giỏ xách quà vào quán. Nhìn quanh quất. Đây rồi, khỏi tìm . Chị mặc áo sơ mi trắng, đi Giày trắng. Quần Zin xanh ( Đơn giản hơn mình nghĩ ) bên cạnh một ông Tây cũng lịch sự “Bụi” không kém. Nhìn lại phía Việt Nam…hic..hic…Sếp quất nguyên quả An Phước màu đỏ. Giày Tây. Đồng Hồ đeo tay không dưới 20 củ. Quần Tây hơi thụng thịnh. Đi sau là một thằng keo tóc cứng ngắc, cao tầm 1m78,. Áo sơ mi trắng bỏ thùng( Ghét nhất áo này, nhìn như tụi ngân hàng nhưng đồng phục công ty mà, đành chịu) quần tây đúng bộ, Điển trai theo kiểu diễn viên GangDongGun( Chém gió tí…..)
Theo phép lịch sự vẫn lại gần hỏi thăm coi đúng người cần gặp.
Xin lỗi….Chị đây là????
…………………
Chị có răng khểnh.
Lịch sự giơ tay chào Sếp chị
– Nice to mết u. I am lăng quẳng. Here……Boss
Kéo cái ghế ngồi đón diện em. Sau đây là bô lô ba la…..
Sếp nói mình phiên dịch. Ý nhầm….Chị phiên dịch qua ngôn ngữ H-Mông kia. Rồi thỉnh thoảng hai đứa nhìn nhau cười. Lão Sếp chị Sorry xong bỏ gói thuốc ra bàn. Mịa…nước ngoài kiểu gì vậy mày? Điên tiết. Này thì thuốc lá này. Một gói 555 và Zet quăng lên bàn. Câu chuyện bắt đầu theo hướng dễ chịu hơn. Hút thuốc như tàu hỏa kéo ( Sếp em có cái lạ- thuốc không hút nhưng lúc nào cũng thủ trong người gói 555 – làm mặt chảnh chắc luôn???) Nhưng mà theo cảm nhận của em là không đơn giản làm ăn với công ty này. Tụi nước ngoài qua đây vốn dĩ lúc đầu rất giữ nét. Đi đứng nghiêm văn chỉnh, quần áo lụa là, không có cái kiểu móc thuốc hút cái xẹt…..Với lại theo phép lịch sự, làm ăn lớn thì không nên thế. Có lẽ Sếp Chị cũng du nhập Việt Nam khơ khớ năm, nên mới bị ảnh hưởng dự dội( Sau này em mới kiểm nghiệm ra khi công việc dính líu tới nhiều hơn) mà đã học hỏi , thấm nhuần tư tưởng Việt Nam thì trong đầu hai chữ “ Ma lanh” nó đi trước mất tiêu rồi.
Cuộc nói chuyện ngã ngũ với vài ba lời hứa và hai phần quà xách quay về con Mer..550.
Chạy được một đoạn Sếp bảo ngắn gọn: Khó đấy
Móc ví ra đưa mình 5c. Kêu mày ở thành phố 1-2 ngày. Anh xuống Cần Thơ. Quay lên đây anh đón về, khách sạn thì cứ ghé vào chỗ cty mình đặt sẵn, không phải trả. Thích thì kêu thằng tiếp tân nó gọi cho một đứa. chắc tầm 1tr5. Nghe mà dị ứng thấy ớn luôn nhưng miệng cười toe toét. Yes Sir..madam.
Sài gòn đổi thay nhanh chóng, mới rời xa gần hai năm mà cảm giác như lâu lắm rồi, những còn đường một chiều hai chiều giờ lộn xộn quá trời, Banh mì giá cũng khác, hồi trước ăn ở bánh mì 5 ngàn, giờ thành 10 ngàn rồi. gái đẹp giờ cũng nhiều, toàn mấy em xteen nhìn mặt ngu ngu, được cái mông với …e hèm…lạc chủ đề. Stop

VN88

Viết một bình luận