VN88 VN88

Truyện sex sinh viên – Nhớ mãi cuộc mây mưa với em dâm nữ Nhàn

Tôi cố gắng nhấp mạnh một chút nữa, nhưng do trời khá lạnh lên tôi không lâu sau đã xuất ồ ạt tinh trùng vào bên trong cái lỗ lồn của Thảo. Thảo cũng hơi khẽ khép cái chân của mình lại mà kẹp chặt lấy con cặc của tôi. Những cảm giác cực khoái của hai người hoà hợp diễn ra thật khó tả. Thảo đưa tay xoa nhẹ lấy bờ môi tôi mà nói
– Cho hết vào bên trong em rồi đấy hả, nhìn cái mặt kìa, chắng sướng lắm rồi chứ gì?
– Không sướng làm sao được hả em, em như thế này chịu nổi làm sao được, nhưng em phải nhớ uống thuốc tránh thai đấy nghe chưa, có ra lúc này là chết cả em lẫn anh đó
– Anh yên tâm đi, vẫn trong ngày an toàn của em mà, không sao đâu, mà có thì cùng lắm là phá chứ làm sao, chẳng có gì đáng ngại cả
– Thôi thôi anh xin, cứ uống thuốc vào cho chắc ăn, lỡ có ra đấy thì có mà chết cả đám

Tôi nằm nói chuyện với Thảo một lúc rồi hai người lại chìm vào trong giấc ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy khá muộn. Thảo không còn nằm bên tôi nữa. Xuống dưới nhà nhìn đồng hồ thì cũng đã gần mười giờ. Hương đang xem ti vi dưới nhà thấy tôi đi xuống thì tủm tỉm cười mà hỏi
– Sao hả anh trai, tối hôm qua ngủ ngon chứ hả,?
– Chắc lại em bày ra chuyện đó chứ gì, nhìn cái mặt tinh quái của em là anh biết rồi
– Gớm cũng phải cảm ơn em đi chứ, được ngủ cùng người đẹp như thế còn gì nữa, kêu ca cái nỗi gì, sướng cả đêm rồi còn gì nữa.

Tôi chỉ cười mà không nói gì, thôi đành vệ sinh vậy, đang ở trong nhà vệ sinh thì Hương nói vọng vào
– À lúc nãy chị Ngọc gọi sang cho anh đấy, em bảo anh đang ngủ cùng với cái Thảo lên không tiện đánh thức anh dậy

Tôi lập tức đẩy tung cánh cửa nhà vệ sinh mà nói
– Như thế là em giết anh rồi em biết không, em có biết là anh với chị Ngọc chuẩn bị làm đám cưới không, cái con này mày hại anh mày rồi

Hương thấy khuôn mặt giận giữ của tôi thì phì cười mà nói
– Thì đúng người thật việc thật thôi, như thế nào thì em nói thế đấy, bộ em có nói dối đâu cơ chứ

Tôi vò đầu bứt tai vì không biết phải thanh minh với Ngọc như thế nào đây. Thì Hương đến bên cạnh tôi mà nói
– Em đùa anh chút thôi, ai lại nỡ chơi đểu anh traicủa mình thế bao giờ cơ chứ, chị ấy có gọi đến nhưng em bảo là anh ấy đang ngủ, tí nữa em bảo cho, chị ấy nhắn lại là đồ án xong xuôi gì rồi đó. Đợi ngày mai là thuyết trình. Anh đến mà bàn với chị ấy đi
– Mày chỉ được cái trêu anh là giỏi thôi, anh đi đến nhà chị ấy đây, tiện thể anh đi ăn luôn, anh không ăn cơm ở nhà nhé

Tôi chạy lên phòng mình mặc quần áo vào rồi phóng xe đến nhà Ngọc, Minh và Tuyết cũng có ở đó. Tôi nở một nụ cười mà chào
– Xin lỗi mọi người mình đến muộn nhé, ngủ quên đi mất, tối hôm qua làm việc mệt quá
Minh nghe thấy tôi nói như vậy thì tiến đến lại gần vỗ vai tôi một cái mà nói
– Thôi không sao, chú đến muộn anh cũng chẳng kêu ca phàn nàn gì đâu, chỉ có mỗi Ngọc là mong ngóng chú thôi, lo mà xin lỗi đi, mà đêm qua chú làm gì mà mệt lại có em nào chứ gì, nhìn cái mặt nghi nghi thế nào đó
– Ai bảo thế, ông chỉ được cái nói nhảm, tôi đang tính các phương án của mình liệu có an toàn không thôi, chứ có em nào đâu mà mệt cơ chứ
– Thế hả biết đâu được đấy, chú là chú hay đi ăn mảnh lắm nghe chưa

Tuyết thấy hai người chúng tôi nói chuyện trêu nhau như vậy thì khẽ nói
– Thôi hai ông tướng đừng có mà trêu nhau nữa, ngày mai là thuyết trình rồi đây này. Bây giờ mới đặt ra vấn đề là ai thuyết trình đây
– Thì Ngọc hoặc Tuyết lên chứ còn ai vào đây nữa, chuyện nhỏ như con thỏ thế mà cũng phải hỏi nhiều là sao!
– Tôi với Ngọc có thế nói được nhưng mấy ông bà ấy liệu có chịu để yên không, thuyết trình xong kiểu gì mấy ông bà đấy chẳng vặn vẹo này nọ, mà lúc đó thì chúng tôi làm sao mà ứng phó được cơ chứ.
– Thì lúc đó chúng tôi giúp được chưa nào, mà mô hình hoạt động tốt chứ?

Ngọc đứng cạnh tôi mà nói
– Thì lúc nào nó chả hoạt động, từ hôm đấy đến bây giờ đã rút điện ra đâu. Máy vẫn chạy ro ro đó.

Chúng tôi ngạc nhiên vì mô hình mình làm như vậy chạy mấy ngày mà vẫn không bị sao. Sửa xoạn lại hoàn tất, chúng tôi cùng đi ăn. Do tối hôm qua làm chuyện đó với Thảo lên tôi đau hết cơ bụng, ăn cũng chẳng ngon nữa. Qua loa một chút rồi về nhà. Hương thì đã đi học. Tôi đoán nhà chẳng có ai cả Nhưng khẽ gần đến cửa thì có tiếng rên khe khẽ trong nhà
– Ứ… làm nữa đi anh … em không thế nào chịu nổi được nữa rồi đây này … sao mà sướng thế hả trời làm mạnh nữa lên đi anh ơi em sướng

Tôi thấy lạ “làm gì có ai ở nhà đâu, sao tự dưng lại có tiếng rên thế nhỉ, mà tiếng này đâu phải tiếng của Hương cơ chứ, không lẽ lại của ti vi”Tôi khẽ mở cửa rồi đi vào. Nhà dưới thì chẳng có ai nhưng tiếng rên thì phát ra từ căn phòng của Lực. Tôi mỉm cười mà nghĩ
– Chắc thằng bé xem phim mà quên đóng cửa đây, may là mình về chứ ông bà già mà về thì chắc thằng bé toi luôn

VN88

Viết một bình luận