Thằng Sảnh xem mà răng thì nghiến trèo trẹo. Hai bàn tay nó nắm cứng lại. Sảnh cố học hết nghệ thuật tân kỳ mới lạ của ông Mộc. Trong này bà Lý đã đâm cặc của ông vào cửa mình, và hẩy đít tới Khúc gân tiến vào dinh, vào hang Bắc Pó, vào lăng Bác. Râu Bác với lông dái của ông Mộc xáp khít lại nhau, là lúc bà Lý co hẳn hai chân lên, bắt ông Mộc ảm bà lên mà đụ, và hôn môi ngất ngư.
Ông Mộc quả là cao tay ấn, ông không thèm nắc. Ông để cho bà Lý tự động hẩy, nhấn, muốn làm gì thì làm tùy ý. Bà Lý chỉ im lặng được có mấy phút, rồi phải la lên:
– Cặc của anh đã to mà lại còn cứng nữa, ai mà chịu cho thấu? Chưa ai đụ em như vầy hết anh Mộc ơi! Em không cho anh về nhà nữa. Anh phải ở đây làm chồng em luôn. Em sẽ cung phụng tiền bạc, nuôi anh như nuôi một ông vua, chịu không?
Không nghe ông Mộc nói gì hết. Ông im lặng hành động. Mặt khác ông như một thiền sư, lòng không dấy lên một xúc động, hay một tín hiệu nào cho thấy ông đang khoái lạc. Mắt ông mở hồn nhiên, gương mặt bình tĩnh, hơi mỉm cười. Rõ ràng ông đang vận dụng nội lực để dẫn hồn đi chơi nơi một cõi khác. Ông bước tới, bước lui trong phòng bằng những cử động thật nhẹ nhàng, êm ái. Trông ông cứ như một lão trượng đã dày công tu tập, bước nhẹ trên cỏ rừng buổi sáng. Ông không nghĩ mình đang đụ.
Cái xác thì đang làm chuyện phàm phu tục tử, mà hồn thì lại đang thanh thoát bay vào một cõi hư vô, không màu sắc, không tiếng động, không mùi vị. Nơi đó Có như KHÔNG. Tuyệt đối ông không đối thoại. Trong khi bà Lý như con vật bị thọc huyết, la gào thê thảm. Sướng quá, bà nắm tay đấm vào ngực ông Mộc nghe bịch bịch. Bà muốn thức ông dậy để cùng bà nghe cái sướng ngất trời đang lan dần khắp toàn thân. cái mông đít dày múi của bà nắc phành phạch vào bộ đồ đồng của ông Mộc.
Ngoài kia, Sảnh vừa xem vừa phục ông Mộc vô cùng. Ông Mộc vẫn im lặng ẵm bà Lý như một người bố ẵm đứa con gái. Ông vẫn nhẹ nhàng bước đi và lúc nào cũng uyển chuyển nhẹ nhàng như con mảng xà bò trên giàn hoa lý. Giữa lúc đó, bên kia bà Khởi la lớn:
– Hoạch ơi? Anh có thấy thằng Quân nó đụ em thê thảm chưa? Cặc của nó to lắm anh Hoạch ơi! Nó nắc cái nào ra cái đó. Lồn em ứa nước ra nhiều lắm mà cặc nó vẫn chật cứng đây nè. Sướng lạ lùng lắm anh Hoạch ơi! anh Hoạch. Anh phải cố
nhìn cho kỹ, mai mốt đụ em giống y hệt như vầy nghe anh Hoạch!
Hoạch nhìn rỏ, nghe rõ, nhưng mủi lòng, vì làm sao nó có được con cặc rộng khổ như của thằng Quân được. Muốn thì phải dậy sớm lúc năm giờ sáng, qua nhà ông Mộc luyện khí công, và ròng rã 10 năm không được rờ đến đàn bà, đến tình dục ? Nó đang mục kích con cặc to tổ chảng của Quân dộng vào lồn bà Khởi. Và cũng giống hệt ông Mộc, Quân im lặng hành đạo, hồn và trí của nó cũng đang vào cõi hư không.
Mười năm không được rờ đến đàn bà, đến tình dục? Mười năm không thấy lồn đàn bà? Thà chết sướng hơn? Còn phải thức dậy lúc năm giờ sáng? Bỏ đi tám! Năm giờ sáng đôi khi bà Khởi vẫn còn thức, và Hoạch đang bú lồn, hay bà đang bú cặc. Dậy thế được mà dậy? Nhìn công lực và kích thước của Quân, Hoạch thèm lắm. Nhưng phần tập luyện thì coi bộ khó đạt tới! Làm sao mà Hoạch có thể nhịn đụ, nhịn lồn được trong suốt 10 năm trời ròng rã. Thà chết sướng hơn.
Lúc bà Khởi ra một cái, Quân rút con cặc to ra, tụt xuống liếm lồn, thì Hoạch giật mình một lần nữa, vì cái lưỡi dài thòng của Quân. Nó không dám nhìn nữa, chạy qua với Sảnh nhìn ké.
Trong kia, ông Mộc nằm ngửa trên cái bàn, thòng cẳng xuống, chổng dựng ngược con cặc lên trời cho bà Lý liếm. Trông như bà đang ăn một đòn chả bò cỡ lớn. Con cặc dài từ chân tóc trên trán bà xuống tới cằm. Cái miệng bà bị con cặc nông rộng ra như muốn rách mép. Bà cố hết sức mà con cặc chỉ vào sâu tới đốc họng bà có hai phần, còn dư ở ngoài cả khúc dài. Da cặc sần sùi lấn cấn như trái khổ qua. Một tay bà Lý ôm cặc bú, tay kia bà mân mê hai hòn dái to như hai trái chôm chôm lớn.
Ông Mộc nằm thư thả, nhàn hạ, thanh thảng. Gương mặt ông điềm đạm, tỉnh táo như không có gì xảy ra quanh đó. Mắt ông mở, sáng long lanh, không cần nhìn bà Lý đang khom người ăn ngon lành ăn say mê khúc gân trời cho của ông. Bà Lý hoàn toàn không biết là bà đang bú một con cặc của một nhân vật xuất sắc, một thiên tài nổi bật của Gò Ô Môi. Bà hỏi:
– Đã có bao nhiêu người đàn bà nàm dưới bụng anh, hả anh Mộc?
– Cây ô môi có bao nhiêu bông thì có bấy nhiêu đàn bà con gái ở làng này đã quỳ bái phục yêu mê hai cha con anh.
Anh nói sao? Cả con gái nữa hả?
– Chuyện rất thường. Mười ba, mười bốn tuổi, cho tới bảy mươi.
– Em không tin. Cặc lớn như anh với thằng Quân làm sao đút vô lọt lồn 13 tuổi. Cặc này mà đút vô thì con nhỏ tét lồn làm sao?
– Lớn hơn gấp bốn lần nó cũng lọt tuốt luốt.
– Trời đất thánh thần. Cặc ai mà to gấp bốn lần của anh?
– Cái đầu con nít nhỏ mới đẻ ?
Bà Lý bỗng cười, vì ông Mộc nói có lý quá. Nữ thập tam là đã có thể đụ được. Mà đụ được thì đẻ đâu có bao xa. Nhất là ở nhà quê, đôi khi mới 13 tuổi đã có hai đứa con. Bà Lý thấy khoái quá, hỏi tới:
– Anh nói đúng à ! Cái đầu con nít còn lọt được thì cặc anh với thằng Quân thì co thấm tháp gì. Nhưng mà… anh nói thiệt là anh đã có đụ con nít nhỏ 13 tuổi à?
– Thiệt tình thì…. nổi tiếng như cha con anh, giống như cục đường phơi ngoài chợ. Người lớn đồn rầm, thì tới tai con nít. Mà con nít nó đông như ruồi Con nào cũng biết đụ sớm. Khi đã biết ăn rồi, ai cũng muốn tìm hiểu món ngon vật lạ mà thưởng thức. Vậy là cục đường của anh bị ruồi bu lại. Nó hiến thân, tình nguyện. Mình không phải mở lời. Giống như bữa nay, anh đâu có câu nào trêu ghẹo, gạ gẫm em không.
Bà Lý cứ áp con cặc của ông Mộc sát tận má, nằm nghiêng mặt, nhìn ông Mộc mà hỏi thật chân tình:
– Em cũng biết đụ hồi 13 tuổi, mà với con cặc bình thường như của thằng Sảnh. Còn to như của anh thì… bữa nay em mđi hưởng lần đầu tiên. Đâu anh kể cho em nghe một lần nào anh đụ con nhỏ 13 tuổi nào đó đi. Em muốn nghe để nứng hơn…
Ông Mộc chồm dậy, ẵm bà Lý lại giường. Hai người nằm nghiêng, đút cặc vô lồn, ôm nhau khắn khít. Rồi với một giọng thật trầm, ông Mộc thou thẻ kể:
– Chuyện cũng lâu rồi. Từ cái hồi anh gom hết đồ đạc chống xuồng từ Long Xuyên tới Gò Ô Môi này tìm đất sống. Đó cũng là thời kỳ anh luyện khí công. Nhịn gần đàn bà, luyện công, là để cho khỏe khoắn và giỏi võ. Nhưag cục gân nó nổi bự hồi nào không hay. Cho đến một bữa, con mẹ Hóa, chủ đất lại chơi, làm quen rồi bắt chuyện. Bà nói với anh giọng lẳng lơ:
– Buổi sáng, mỗi lần chú ở truồng luyện võ là heo tôi ở bển bị đói. Gà vịt kêu la ầm trời. Nồi cháo heo luôn luôn bị cháy…
– Sao kỳ vậy dì Hóa? ‘
– Mèn ơi? Ta nói rõ ràng như vậy mà còn làm bộ hỏi nữa. Chú phơi cái đòn củi chần dần giữa mặt trời vậy, cây cỏ nó cũng héo. Nói chi tới đàn bà góa như tôi… Làm ơn… mỗi lần tập võ, tròng giùm cái quần vô có được không?
– Dạ, tại vì cái môn võ này phải đập cặc vô đá ong, rồi tẫm muối phơi nắng. Cho nên cháu ở truồng cho tiện.
Bà cười ỏng ẹo, đưa cái cặp mắt dâm đãng nhìn cái quần đùi:
– Trời đất ơi? Nó tội tình gì mà xách cổ đập vô đá ong, rồi còn tẫm muối đem phơi nắng? Không thương nó nữa cho tôi xìn, đem về bển tôi nuôi, tôi cưng, tôi nựng, tôi…