Nói xong, Ngọc nhìn em như để dò xét phản ứng của em. Em cứ chèo tỉnh bơ, làm như không để ý gì nó nói.
– Em nói vậy mà anh Tư có nghe không?
Em làm bộ như ngạc nhiên:
– Hả, Ngọc nói gì? Anh đâu có nghe.
– Biết mà. Ngồi đây với đó mà anh Tư cũng không thèm nghe, huống chi ở nhà có mặt chị Ba?
– Ủa, bộ ở nhà em có nói gì với anh hả?
– Em không nói, nhưng anh phải biết có mấy lần em?
– Em làm sao?
– Bộ anh quên mấy lần em rủ anh ra Bàu Cồng Cộc bắt ốc bưu hả? Anh quên bữa em tắm ngoài giếng gặp anh đào khoai moan hả? Anh quên một lần em nằm ngủ trưa trên võng ngay chỗ anh đang ngồi chẻ lạc?
Em nhớ hết và biết rõ Ngọc có tình ý với em qua những lần như thế, vì nó không là chuyện tình cờ. Qua những dịp như thế, em nuốt nước miếng nhịn thèm. Em cố đợi cho Ngọc lớn hơn một chút nữa. Chớ còn quá nhỏ, ở tuổi 15 thì Ngọc đã biết gì.
Cho đến bữa chèo xuống qua Lạc Thiện. Sau khi Ngọc hỏi, em trả lời cũng với giáng điệu tỉnh bơ:
– Nhớ chớ. Anh nhớ hết. Nhớ luôn có một đêm trăng, em bạo dạn cầm tay anh, rủ anh chèo xuồng ra vàm soi ếch. Anh không dám vì?.vì?em còn nhỏ quá?.Ngọc biết không?
Ngọc tự ái. Ngồi ở mũi ghe, hai tay Ngọc vén ống quần lãnh đen lên đến tận gối, phơi hai ống chân trắng ngần ra. Vẻ mặt khinh khỉnh thách thức, cố làm cho ra người lớn. Ngọc nhìn em như muốn hỏi:
– Như vầy là đủ làm người lớn chưa?
Tim em hơi rung động và tự hỏi:
– Có lẽ nào Ngọc đã thèm chuyện người lớn?
Và em vẫn tiếp tục chèo, nhưng không nhanh như hồi nãy. Thấy em không chú ý đến màn khêu gợi Ngọc lại vén tuốt ống quần lên tận khỏi bắp vế. Lúc đó tay chèo em hơi lạc lỏng, chiếc xuồng gần như đứng lại và trôi từ từ theo con nước. Mắt em chú ý tới phần da thịt đầy khêu gợi của Ngọc từ đầu gối lên đến tận háng. Bất nhơn cái ống quần rộng quá, cho em thấy luôn lớp vả xì líp trắng ở hạ bộ ngọc. Mắt em hoa lên, đổ hào quang. Sự cám dỗ mãnh liệt đã đánh ngã hết lý trí của em khi tay Ngọc cứ vuốt vuốt phần da thịt trắng ngần đó? rồi thì hai bàn tay nó dừng lại ngay nởi cửa mình?
Bấy giờ thì tim em đập rần rần. Em sợ bang quơ, không biết quanh đó có ai nhìn thấy không?
– Anh có biết bạn em, bằng tuổi em, đã có hai đứa con không? Nó biết chuyện người lớn hồi năm 13 tuổi lận anh Tư.
Miệng thì nói mà tay Ngọc cứ chà chà cái mu lồn. Con cặc em bỗng xừng lên cương cứng. Phần thì ngược gió, cái quần đùi đã phơi trọn con cặc em ra. Ngọc nhìn chăm chăm không chớp mắt rồi nuốt nhẹ nước miếng. Hai tay em phải để trên cái chèo cho đỡ ngượng. Mắc cỡ lắm, mà em cũng không làm sao che bớt đi cái phần dâm dục của mình đang có.
Ngọc khoái quá, thấy đã đánh ngả được sự lơ là của ông anh rể, nên cô nàng lại vén thêm một ống quần nữa lên tận bẹn. Thế là hai bắp đùi đầy khiêu khích của Ngọc ngan nhiên thách thức em. Em cố hít một hơi đầy lồng ngực cho có thêm can đảm đừng nghĩ bay, mà rồi bởi Ngọc không chịu ngừng, lấy tay cổi dần chiếc áo vải phin trắng mỏng ra, đưa cặp xú chiên nhỏ bao đôi vú. Gió thổi ngược, làm tóc đen của Ngọc bay phủ loà xoà một cách man dại trên khuôn mặt tuổi học trò. Em năn nỉ:
– Mặc áo vô đi Ngọc. Coi chừng bị cảm gió?
– Xí, cảm người tae m còn không sợ, huống là cảm gió. Bữa nay mà không lấy được anh, là em nhào chết theo với con lạch này cho anh coi. Anh muốn thấy không?
Nói xong Ngọc hơi nghiên mình ra khỏi xuồng. Hoảng quá, em bỏ tay chèo, chạy vội về mũi ghe ôm Ngọc:
– Anh lạy em. Em đừng làm anh sợ quá Ngọc ơi!
Ngọc cười đắc thắng, nhìn em hỏi từng tiếng:
– Anh sợ gì? Sợ em chết hả?
– Không. Anh sợ em còn nhỏ quá, chưa đủ trí khôn.
Lập tức Ngọc cởi phăng cái áo bà bar a. Cặp vú nhỏ cũng phơi ra sau khi Ngọc cởi luôn cái xú chiêng.
– Phải cho anh thấy như vầy mới chứng tỏ em thừa trí khôn.
Rồi Ngọc táo bạo tuột luôn cái quần lãnh đen, luôn cả xì líp. Hai tay của em đang ôm vai Ngọc và cũng chỉ có thế, không dám tiến xa hơn bước nào nữa. Không biết cái gì lúc đó khiến em đần độn, ngu si, khờ dại trước cô bé mới có 15 tuổi. Em ngồi như pho tượng mà không để ý rằng Ngọc đang nhìn chăm bẳm vào chỏm nhọn quần ở hạ bộ của em.
– Hứm, anh nói dối. Anh sợ em không đủ trí khôn mà con cặc của anh chổng ngược lên như vầy? Anh thấy của em rõ ràng chưa. Chưa rõ thì đây này.
Hai tay Ngọc chống ra phía sau, Ngọc ưỡn cái mu lồn lên cao, hai bắp đùi dang ra.
Trời đất quỷ thần ơi. Em không tin ở hai con mắt của em. Miệng lồn đỏ loét của Ngọc phơi ra. Tay chân em run như lên cơn sốt rét. Em chưa định thần thì Ngọc đã chồm tới cầm ngay con cặc của em ngoài quần mà bóp.
Chiếc xuồng không ai chèo, tự động mắc kẹt giữa hai bụi dừa nước rậm lá. Nắng buổi sáng trên cao, xuyên các cành lá của những cây ô môi, đổ xuống khoan ghe những vũng mát loang lổ. Mặt Ngọc hồng lên thật dễ thương. Hai mắt Ngọc nhắm mơ hồ, hoang dại:
– Có phải anh đang nói dối với em không? Em đã bắt được mạch của anh. Em lặp lại. Bữa nay mà không lấy được anh, em sẽ chết theo con lạch vắng này, không về nhà nữa.