Hoạch đã quá. Bây giờ nó mới thấy câu bà Khởi nói là đúng:
– Họ phản đối, nhưng trái tim họ đang đồng lõa.
Đây này, tay bà thì xô Hoạch ra, mà háng thì dang cho thật rộng và miệng thì kêu gào trời đất với bao nỗi sung sướng.
Chưa có bà chị nào làm kiểu này cho Hoạch trước đây Bà Khởi chu mỏ lại thở dốc rồi nói huyên thuyên:
– Bú hột le thôi nghen cháu. Đừng bày đặt thọc lưỡi vô móc mồng đốc của dì. Tao cắn lưỡi tao chết cho mày coi… ối, mới vừa nói là nó… móc mồng đốc… của con rồi kìa… Có ai cứu tôi không. Chết tôi, giựt quá, chịu không nổi…
– Chừng nào mỏi lưỡi thì lên đụ dì. ủa không, chèo về nhen con. ời, chèo về, chèo vô, chèo lên, chèo chèo, chết, chết… cặc nó tới cửa mình của tao rồi Hoạch ơi? Hả? Đâm vô hả? Chèo đi cháu, tới đâu thì tới, ngưng chèo là dì nhảy xuống nước
dì tự tử cho con coi. Đã biểu bú thôi, đừng có đụ… ý Trời ơi! Chết mẹ rồi. Con cặc bự của mày nó vô tưốt luốt ở trỏng rồi hả? Đồ quỷ nà. Biểu… Tao… ời đụ đi con…
Thằng Hoạch muốn cười một tràng cho hả dạ vì cái lối gào la lạ lùng của dì nó, nhưng nó sợ bà Khởi mất hứng. Con cặc của Hoạch đâm sâu vào chật ních lồn bà Khởi. Cái áo bà bị bật tung mấy khuy nút lúc nào không biết, phơi trọn bộ ngực căng tròn cứng ngắt với hai cái núm màu nâu. Vừa đụ Hoạch vừa bú vú, bóp vú. Một tay nó thò xuống xe thêm cái hột le, làm bà Khởi ú ớ rồi bật thành tiếng khóc:
– Lồn con như vầy mà không ai thèm đụ để con phải đi đụ thằng cháu của con. Con phải kêu nó bằng chồng mới được. Mình ơi? Mình nhỏ tuổi mà sao đụ hay quá chừng vậy hả mình? Mình đang chèo xuồng em đó hả mình. Cái chèo của mình chật ních đã nư quá. Nó lại dài nữa. Dộng thốn lồn em quá. Lại thêm màn chà hột le nữa… Dọn qua ở với em luôn nhen mình. Em hổng cho mình về bển nữa đâu. Đụ kiểu này thế nào em cũng mang bầu giống con nhỏ hồi nãy cho coi.
Vừa sướng cặc, vừa sướng lỗ tai, thằng Hoạch trổ hết tài nghệ ra phục vụ bà chúa dâm. Nó nói với bà Khởi:
– Con đụ cho dì mang bầu nhen? Muốn không?
– Dạ.
Vừa ngạc nhiên, vừa sướng khi Hoạch nghe bà dì dạ với nó. Cái gì bắt bà buộc miệng gọi nó bằng mình và dạ? Lúc đầu cả hai tính chỉ gần nhau cho đã xác thịt. Bây giờ bỗng tình yêu vụt đến. Đến nhanh như tia chớp và ngự trị tim bà lúc nào không biết. Bởi vì con cặc của Hoạch đang phá tung cửa mình bà Khởi. Mỗi lần nó rút ra xa rồi nắc ngược trở vào là bà trợn mắt hú lên một tiếng xé trời. Chưa có ai đụ cho bà sướng ngất trời như thế, Bà mê man ôm thằng cháu nút lưlỡi. Hai chân bà quấn chặt mông đít nó mà gào:
– Mình đụ em kiểu này thì làm sao em sống nổi hả anh Hoạch? Sau bủa nay là em tắt kinh, có thai với anh chắc chắn rồi, không chạy chối đâu được nữa. Em mà mang bầu, anh không nhận em cũng vẫn đẻ. Em mong là con nó sẽ giống anh. Vậy là được rồi.
Rồi bà bưng mặt Hoạch, dùng mũi hôn ngon lành Mông đít bà hẩy lên hứng từng nhịp nắc thần sầu của Hoạch. Bà Khởi tràn trề khoái lạc và hạnh phúc. Toàn thân bà tràn đầy lạc thú vì đang đụ với một con cặc to kỳ lạ. Thằng nhỏ đụ thật lâu. Bà Khởi bỗng ôm cứng Hoạch, hai tay bà chận mông đít Hoạch thật sát xuống và ra trước một cái. Bà la bài hãi:
– Em phải ra. Chịu không thấu nữa rồi. Cho em ra trước nhen mình.
Hoạch nấc dồn dập hơn để bà Khởi tận hưởng hết cái sướng ngút ngàn. Và rồi nó thấy bà dì nằm im, thở dốc:
– Anh cứ đụ tiếp đi. Em nghỉ một lát xong sẽ xin anh xuống bú lồn cho em ra trong miệng anh. Cả mười mấy năm không đụ. Bữa nay mới tái hưởng. Sướng không thể nào tả nổi mình ơi! Anh đụ sao cho em cạn hết nước lồn, tối nay em sẽ thưởng anh món quà rất quý.
Nghe tới đó, Hoạch càng hăng hơn. Đụ cho cạn nước lồn bà. Nghĩa là phải làm sao cho bà ra sáu bảy lần. Chuyện đó dễ thôi. Hoạch đã từng đụ hai người đàn bà ngất ngư bất động. Sá gì có một như bà dì này. Nó làm thêm cho bà Khởi ra một cái nữa, rồi cúi xuống bú lồn, vừa lúc mặt trời lặn chỉ còn cách mặt nước có một thước Tây.
Ngoài vàm, từng đàn cò bay về đáp trên ngọn các cây sầu đông, cây vông đồng. Những đàn cồng cộc vịt nước bay về đáp xuống các ruộng lác quanh đó. ễnh ương bắt đầu kêu rỉ rả, mà con cặc thằng Hoạch vẫn còn nắc lồn bà Khởi tới tấp. Bà Khởi cứ nhắm mắt la làng nên không thấy hoàng hôn đang xuống lẹ, không để ý gió đêm đã bắt đầu thổi nhẹ. Bà đang hưởng một bữa đụ tràn trề lai láng, cho đến khi trời tối hẳn. Bà lật Hoạch nằm dưới để bà leo lên nằm trên người nó mà xay lúa. Đến lần thứ tư lúc bà ra thì có cả Hoạch cùng ra theo.
Hai dì cháu ôm nhau trong bóng đêm, đen như mực, làm chiếc xuồng chòng chành. Nước vã vào bờ đất như sóng lớn giữa cơn giông… Cả hai vẫn chưa chịu rời nhau, nằm ôm nhau nút lưỡi đã đời, rồi bà Khởi mời Hoạch:
– Hai đứa mình chèo ra chợ kiếm cái gì ngon và bổ ăn cho lại sức. Người của em bây giờ như ống tre khô, tồng phộng, chẳng còn chút gì trong bụng. Em phải lấy anh. Phải đẻ cho anh một đứa con thiệt giống anh…
Rồi cả hai chèo xuồng ra chợ ăn hủ tiếu lòng bò, ăn hột vịt lộn, ăn bong bóng cá hầm thuốc Bắc. Đông người ăn quá, chẳng ai thèm để ý bà Khởi gắp từng đủa thức ăn bỏ vào chén hầu Hoạch như hầu một hoàng tử.
Tối hôm đó, hai người mướn nhà ngủ ở lại vì không còn sức chèo về nữa. Và dĩ nhiên, Hoạch lại tiếp tục bú lồn và đụ te tua cho bà dì càng mê mẫn hơn.
Lộc, thầng chồng nhí của bà đã được bà cho số tiền về quê cưới vợ. Bà đã chính thức sống với Hoạch mà không ai trách cứ được gì bà, vì Hoạch đang chạy nạn, và hơn nữa, Hoạch lại là cháu ruột của bà Khởi.