Sảnh gỡ tay Hạnh ra quay lại. Con Hạnh trần truồng, đang ngồi chò hỏ, hai mép lồn banh ra cho Sảnh thấy toàn bộ bên trong giống hệt lúc Hạnh ngồi ăn khoai với nó trên chòi vịt. Hạnh ỏng ẹo cố thu hồn Sảnh, làm cho Sảnh quên đi nỗi bực tức hờn ghen. Hạnh thả một câu tình tức:
– Không thương em nữa phải không?
Thay vì cảm động ôm lấy Hạnh mà hôn, Sảnh dửng dưag, cõi lòng lạnh ngắc với nỗi sợ sẽ bị sụp hố một lần nữa. Nhưng nhan sắc và thân hình khêu gợi bốc lửa của Hạnh có sức hút vô cùng mãnh liệt Lại thêm giọng nói ngọt ngào:
– Thấy người ta cổi truồng như vầy mà hổng biết lấy áo quần mặc giùm cho người ta phải không? Người gì mà như cục đá . Vậy mà nói thương yêu người ta. Hỏng thương thì em đi…
Vừa lúc con Hạnh đứng hẳn lên, thì Sảnh khờ dại cầm tay níu lại. Sảnh nhìn thân hình con gái 16 tuổi của Hạnh mà lòng da diết một nỗi thèm sinh lý, một xót thương thay vì hờn ghen. Thôi rồi, con nhái Sảnh lại một lần nữa đang nằm ngay miệng của con rắn hổ mang Hạnh. Sảnh quên hết chiều qua Hạnh ôm Tư Đát nắc sầm sập dưới bến đìa. Quên hết sáng nay con cặc chần dần của Tư Đát nằm gọn trong lồn Hạnh khi cả hai ôm sát nhau trần truồng mà ngủ say.
Đứng trước mặt Sảnh bây giờ là một tòa thiên nhiên tỏa ra hằng ngàn sức hút. Đôi vú căng no tròn trỉnh. Cái eo nhỏ nhắn. Lỗ rún sâu với hàng lông măng móc mờ mờ chạy xuống tận chòm lông lồn đen thui dày rậm. Bộ đùi trắng ngần, dài, cao, săn cứng. Đôi bàn chân nhỏ nhắn, trắng phau. Còn gương mặt bao phủ bởi chùm tóc rối chưa chải buổi sáng…
Người anh hùng tên Sảnh bỗng nhỏ lại, khờ khạo trước một nữ hoàng đầy khêu gợi tên Hạnh.
Sảnh nắm tay con Hạnh đi từ từ lên chòi vịt. Đi được vài bước, Hạnh đứng lại, co một chân lên la đau:
– Trời ơi! Hổng chịu ẵm người ta để gai đâm vô chân đây nè…
Sảnh lại bế xốc Hạnh lên, ẵm nhẹ nhàng, đi thẳng lên chòi vịt. Vừa ngồi xuống, con Hạnh kéo Sảnh sát vào, ngửa mặt chờ…
Gã si tình lại chìm vào với mỹ nhân một cái hôn dài lê thê. Mọi việc xem như đã không xảy ra đêm qua. Thằng Sảnh yêu Hạnh thực tình. Chỉ có tình yêu cao độ và mù quán san bằng hết được cái lỗi lầm tày trời của Hạnh.
Còn Hạnh thì hôn Sảnh, vừa để cho Sảnh hết hờn ghen, và cũng để mở màn một ngày khác cho cuộc chơi xác thịt. Hạnh giống hệt mẹ và chị Hồng. Hạnh thèm đụ liên tục. Đụ là thú giải trí. Cho nên bây giờ, Hạnh ngừng hôn Sảnh và giải thích:
– Em hiểu anh giận em, ghen em nhưng hãy nghe em nói. Lẽ ra anh phải cám ơn Tư Đát. Vì nhờ Tư Đát có sức dẻo dai em đã không phải lăng loàn đụ bậy với nhiều người khác. Em thèm xác thịt liên miên mà biết anh thì sức có hạn. Anh đâu có thể nào mỗi ngày làm cho em ra ba bốn cái. Vì đã đụ với anh em hiểu sức anh. Cộng thêm việc kinh nghiệm gối chăn anh chưa có.
Có những thứ khác, cách khác, có thể thay thế con cặc của anh làm cho em ra được thì anh chưa biết. Đôi lúc gần anh xong, em chưa thỏa mãn, nghĩa là em chưa đạt tới tuyệt đỉnh hoan lạc, thì anh đã xếp bút nghiên lên đường đi tắm. Có tội cho em không? Em tủi thân lắm anh có biết không? Không có điều gì làm cho đàn bà con gái đau đớn hơn đụ mà không được ra. Cho nên đụ với Tư Đát cũng là hình thức em yêu anh. Tin hay không là quyền của anh.
Con Hạnh ôm cứng Sảnh nói một hơi dài với giọng thành thật. Hạnh đã mở hết cái bí mật đã khiến Hạnh ngoại tình với Tư Đát, phơi bày trắng trợn một sự thực cho Sảnh. Nghe thì đau lòng, nhưng ý nghĩa thì xác thực. Chính mẹ ruột của Hạnh ngoại tình với Ngọ, tức Tư Đát ngày xưa, suốt bốn năm cũng chỉ vì có thế. Giá như cha của Hạnh cung phụng đầy đủ mỗi ngày ba lần xáp chiến, thì đâu đến nổi bà phảl khổ công xin Ngọ về làm con nuôi. Cúp ca cúp củm nuôi suốt 13 năm, nuôi cho lưng dài vai rộng, xong mới đè Ngọ ra mà đụ.
Như thế là hên lắm. Nếu không thì bà đã vát lồn cho đủ người trong thiên hạ đụ thì còn xấu hổ đến mức nào. Rồi chị Hai Mừng, con Chỉnh, con Ngọc v.v… Tất cả đều là nạn nhân của tình dục. Chỉ có thế. Trách cho cùng thì phải trách tạo hóa
đã trang bị cho người đàn bà một nỗi thèm khát tình dục nhiều hơn sức cung ứng của người đàn ông. Rồi người đời gọi cái ăn thêm đó là ngoại tình!!
Sảnh đang mặc quần đùi, cổi trần, nằm trên thân người lỏa lồ của Hạnh, nghe sự giải nghĩa chí tình của người yêu. Sảnh nhớ ngay đến mẹ ruột của mình cũng ly dị với cha Sảnh, và tái giá với người chồng nhỏ thua bà đến 17 tuổi. Sự thực Hạnh nói đã được chứng minh bàng bạc trong thiên hạ. Nhất là đàn bà con gái ở cái thôn Gò Ô Môi này.
Dượng ghẻ của Sảnh ăn rồi chỉ làm có mỗi một công việc, thỏa mãn sinh lý cho bà già. Ban ngày bà ra chợ buôn bán. Tối đến là đóng cửa buồng đụ tơi bời thí xác với thằng chồng nhí, chỉ lớn hơn Sảnh có một tưổi.
Sảnh hỏi:
– Bây giờ thì anh hiểu hết và không còn hờn ghen em nữa. Nhưng như vậy thì tại sao lúc chiều qua, khi ôm nhau đụ dưới đìa, em bỗng khóc và im lặng?
– Dạ, em khóc là bởi vì phải im lặng. Hoàn cảnh lúc Đố không cho phép em nói hết sự thực phũ phàng tại sao em phải ngoại tình với Tư Đát, phải ôm Tư Đát đụ trước mặt anh. Em khóc cũng bởi vì nhìn thấy anh ôm chị Hai Mừng đụ say mê. Đàn bà bọn em nhỏ nhen ích kỷ là như thế? Cho mình thì được. Nhưng người yêu phản bội thì không được.
Giống hệt câu nói của chị Hai. Sảnh tuột quần đùi để con cặc nằm cấn ngay mu lồn con Hạnh, và thành thực:
– Em nói đàn ông ngoài việc đụ còn có cách khác cũng có thể làm cho đàn bà ra được? Dạy cho anh, huấn luyện cho anh. Anh muốn trở thành Tư Đát thứ hai, để giữ bớt em lại cho anh, chớ không phải để độc quyền. Nói thế em phải hiểu là anh đã mở mắt, mở lòng, mở trí ra để yêu em mà không thắc mắc, ghen tương.
Nghe Sảnh nói thế, Hạnh sung sướng quá, vì ít ra, nó cũng đã cảm hóa được Sảnh. Rồi Hạnh cho tay xuống cầm cặc Sảnh ngoáy mạnh ở cửa lồn, bắt đầu rên la, khoái lạc: