Ðát ngồi dậy, khoan thai cổi hết áo cho Hạnh. Cô bé vẫn nhấm mắt. Xấu hổ có, không can đảm để được tự nhiên có: Cử chỉ của Ðát thì trần tực, nhưng chàng vẫn lịch sự và nịnh đầm tối đa. Nên . Hạnh không thấy tủi thân. Ðát có lối dẫn cho người đối diện cùng nhập vào như:
– Em nhốm đít lên chút, cho anh đưa cái quần ra.
Tự nhiên Hạnh phải nhốm lên. Nên Hạnh đồng lõa với Ðát lúc nào không biết. Cổi quần cho Hạnh xong, Ðát nằm đối diện với Hạnh. Con cặc chàng chỉa thẳng vào mu lồn Hạnh mà cà nhè nhẹ…
Nhẹ như cơn mưa phùn mùa thu. Nhẹ như chiếc lá vàng rơi trên cỏ. Mà Hạnh thì nghe như bão lửa đang tràn tới. Nghe như thuyền nàng đang bị cơn bão lớn nhồi trên biển cả. Hơi thở Hạnh dồn dập và gương mặt nàng ngây dại hẳn ra. Bàn tay điêu luyện của Tư Ðát vẫn mân mê đôi vú hồng đào của Hạnh.
Ai mà chịu nổi? Ai mà câm miệng nổi với những cử chỉ khêu gợi đầy kinh nghiệm của Ðát? Mắc cở lắm mà vì chịu hết nổi Hạnh cũng bạo gan mở lời:
– Anh có định làm gì không anh Tư? Em chờ hết nổi rồi. Tụi con Ngọc, con Chỉnh ca ngợi anh như thần… Em muốn thấy ông thần của anh ra tay trổ tài cho em chết ngất trọn hôm nay… Mau đi anh Tư!
Tư Ðát làm như không thèm nghe lời yêu cầu tha thiết của bé Hạnh. Con cặc chàng vẫn tà tà quét qua đám lông lồn của Hạnh, rồi lang bang lên rốn, .vòng qua bắp vế… Hạnh kéo mặt Tư Ðát gần vào, bú môi, và chuyền lưỡi qua cho Ðát như
muốn bảo Ðát phải la quân thật gấp.
Năm ngón tay Ðát rà thật êm ái ở đường cong eo ếch con Hạnh, rồi sóng lưng, rồi mông đít. Và cuối cùng là chòm lông lồn dày kịt của Hạnh.
Chàng càng êm đềm tha thiết, Hạnh càng như lửa đót tới chân. Một bắp đùi Hạnh gát hắn lên vế của Ðát. Miệng lồn Hạnh nở ra. Nước lồn ứa tràn ngập. Thân thể hạnh rung lên như hoa quỳnh đang nở. Chỉ chờ Ðát. Chờ một cử động thần tiên cho Hạnh phải mê mang, phải chết lịm.
Lúc bấy giờ, bàn tay Ðát mới chịu cam của quý quét thật nhẹ nơi miệng lồn. Và cũng chỉ thật nhẹ, thật nhanh, rồi đầu cặc lại rời xa. Hạnh gần như tắt thở.
Mắt nàng mở ra thật nhanh, nhìn Tư Ðát rồi nhắm lại, nằm ngỡ ngàng, xửng lửng.
Chỉ có vậy thôi sao?
Trí thơ ngây của Hạnh tưởng Ðát chỉ tham quan xoàng xỉnh như thế rồi thôi. Nên Hạnh liều lĩnh cho tay xuống, cầm hẳn lấy con cặc của Ðát, để vào nơi miệng lồn, và đâm vào. Ðít Hạnh hẩy tới. Mặc kệ.
Không cần biết Ðát có thích hay không. Hạnh nghe khúc gân nóng cứng đang vào từ từ sâu trong lồn mình. Ðang tiến chiếm thủ đô. Hàng triệu sợi thần kinh đang sống dậy chuyền đi khắp châu thân nỗi sung sướng ngút ngàn của sinh lý.
Lúc bấy giờ Ðát mới ra quân. Vẫn nằm nghiêng, hai người ôm lấy nhau mà hẩy, nắc, quấn, ấp nhau, làm chiếc xuồng chòng chành, làm những bụl tranh xào xạc Một con vịt trời đâu đó, bốc cánh bay phành phạch lên cao, vì tiếng gào của Hạnh thật to giữa im vắng thanh tịnh…
Những ca ngợi của Chỉnh về thần tượng Tư Ðát quả không sai. Ðát bắt Hạnh phải nhập cuộc, phải hùng hổ, phải hết mình, như chính Hạnh là thủ phạm chủ chốt chứ không phải Ðát. Cái màn lấy mỡ nhử mèo của Ðát, dù biết chết con mèo cũng đâm đầu vào mà chết. Ðó mới là nằm nghiêng, một kiểu làm tình nhẹ nhàng êm đềm mà Hạnh đã như khoái lạc ngàn năm:
– Hèn chi Chỉnh khen ngợi anh. Tuyệt quá anh ơi? Ðừng về nữa. ở đây luôn với em nghe anh. Ðừng cho ai nữa ngoài em… Hèn chi con Chỉnh không nhào xuống nước liều chết vì không được anh đụ cho đã thèm. Hèn chi con Ngọc đã bấm bụng chửi mắng con Chỉnh khi biết anh đụ Chỉnh thực tình chứ không phải đụ trả thù… Hèn chi đã có người treo cổ, hoặc dùng độc dược để quyên sinh khi một người xa hẳn một người.
Vừa đụ, Ðát vừa nằm nghe người yêu bộc lộ văn chương. Chàng sung sướng một nỗi sướng đầy ắp lãng mạn, trữ tình. Chàng nâng mặt Hạnh để nhìn nỗi sung sướng đang vỡ òa trên khuôn mặt gái quê ngây thơ. Hạnh thì thào:
– Em sẽ theo anh dù anh không yêu em!
Nghĩa là Hạnh chấp nhận yêu Ðát dù biết chàng là của bá tánh. Hoa của chàng rất nhiều bướm đậu. Như vậy phải hiểu, Ðát là thần tượng thứ thiệt ở cái thôn hẻo lánh Gò Ô Môi này.
Một tay Ðát luồn qua cổ cho Hạnh gối đầu. Tay kia Ðát nhấn mạnh đít Hạnh vào đụ chan chứa, đụ kịch liệt, đụ như sóng vỗ vào gềnh. Hạnh say mềm, nống ngất với cảm xúc sinh lý tuyệt vời của Ðát đang cho:
– Em sướng muốn ra thì cứ ra trước đi Hạnh.
– Dạ, hình như rồi anh Tư ơi. Lúc em ngất vai anh đó… Chỉnh bảo anh có thể đụ hai ba tiếng đồng hồ là thường có đúng không?
– Thử thì biết. Cần gì anh phải gật đầu.
– Vậy thì anh đúng là thần tượng rồi. Hèn chi ba chị em ruột của chị Hai Mừng chỉ yêu có mình anh. Anh còn bao nhiêu người yêu nữa?
– Nhiều lắm. Kể không hết. Trong số đó có má của em nữa.
Hạnh giật mình, ngừng đụ, nhìn chăm bẳm vào hai mất Tư Ðát:
– Má em? Có thiệt không vậy đó anh? Ngày nào má em cũng bận buôn bán bên Lạc Thiện, làm gì có thì giờ…
– Vậy chớ anh đi chặt tranh. Em đi câu rô. Sao mình…
Hạnh ôm đụ Ðát tiếp tục. Hạnh không cảm thấy gì khó hiểu. Hàng tết thì được mọi người chú ý. Lẽ cố nhiên. Hạnh để đó, đụ xong sẽ bắt Ðát nói hết sự thật cho nàng nghe. Ðã không ghen mà Hạnh còn tỏ ra thích thú khi biết chuyện động trời về mẹ nàng cũng là một tín đồ của ông đạo Tư Ðát.