VN88 VN88

Nhìn cảnh đụ nhau em tự tay móc lồn để sướng

Nếu còn tiếp tục ngồi đó coi Tư Ðát đụ con Ngọc, thế nào em cũng táo bạo làm cái gì đó. Cái gì đó chưa biết ra làm sao. Nhưng chắc chắn thế nào em cũng nhảy ra cởi truồng, mời Tư Ðát đụ một cái. Cho nên em để con Chỉnh ngồi lại một mình, rồi em chạy vụt ra ngoài, về thẳng nhà. Nên em chẳng biết những gì đã xảy ra trong ngôi đình Ông Của.

Lại một lần nữa mắt của Sảnh đăm chiêu, lo cho mối tình vừa chớm nở có thể bị đứt đoạn lúc nào không biết. Vì Hạnh vừa thố lộ một ý nghĩ táo tợn là đã từng muốn đụ luôn với Tư Ðát. Con Hạnh nói với Sảnh như nhắc nhở:
– Rồi, em kể hết cho anh nghe rồi đó. Mai mà anh không thưởng, là em…. cũng theo Tư Ðát luôn cho anh coi.

Tim thằng Sảnh thắt lại. Nó đau một nỗi đau tàn khốc. Trong phút chốc, Sảnh muốn cấp tốc cưới Hạnh và đưa Hạnh ra khỏi xóm Gò Ô Môi, không muốn sống ở đó thêm một ngày nào nữa hết.
Con Hạnh kể cho Sảnh nghe chuyện ngoài đình Ông Của tỡi đó dứt ngang, là tại vì xuồng Sảnh chống gần về tới nhà . Hạnh kết thúc cho lẹ để nhắc nhở chuyện sáng mai Sảnh phải nhớ “thưởng. ” Chớ thực ra, ngay tối hôm đó, con Chỉnh chèo xuồng qua chợ thiệt sớm, mục đích nhìn tận mắt xem Tư Ðát có chở con Ngọc đi xem hát không. Cái tò mò của gái nhà quê là như vậy. Chuyên môn ghen giùm
thiên hạ. Chuyên môn muốn tìm biết chuyện rắc rối lối xóm, để bao đồng, để làm đề tài nói khào với bạn bè.

Con Chỉnh cột xuồng lên chợ sớm lắm, Khán giả mới loe hoe mấy chục mạng. Trống trong nhà lồng đánh thúc lấm để nhắc nhở bà con đi xem hát. Tối hôm đó gánh hát diễn tuồng Lưu Kim Ðính phá Thạch Sơn.

Con Chỉnh đi luồng luồng ra phía sau hậu trường, ghé mắt qua tấm cói xem đào kép đang dồi phấn thoa son. Bỗng nó thấy chị Ba vợ của Tư Ðát ngồi sát với Hai Sử đờn ghi ta, nói cười tình tứ lắm. à, hèn chi mà Tư Ðát không mon men con em vợ tên Ngọc. Bây giờ Chỉnh mới hiểu tại sao Tư Ðát đem con em vợ vô đám cúng đình lạy chung, ăn chung như vợ chồng mà không sợ vợ đánh ghen.

Chỉnh thấy đôi khi chị Ba ôm cánh tay của anh Hai Sử, ngã đầu nhỏng nhẽo, nói cái gì đó, rồi hai người hôn một cái. Hồi khán giả vô được hai phần rạp, con Chỉnh vòng ra phía trước, đi lang bang thì gặp Tư Ðát với con Ngọc đang ngồi ghế đẩu ăn cháo lòng. Tư Ðát trong bụnh hơi giật mình mà cũng giả tỉnh, kéo ghế mời Chỉnh ngồi ăn cháo. Chỉnh hỏi:
– Tưởng hai ông bà đi ăn hủ tiếu chớ.

Câu Chỉnh hỏi làm cả Ngọc lẫn Tư Ðát giật thót cả người, ngừng ăn. Thứ nhứt là Chỉnh gọi họ bằng hai ông bà. Thứ hai là làm sao Chỉnh biết họ dự tính qua đây ăn hủ tiếu. Con Ngọc run nhiều nhất. Tưởng qua tới chợ này rồi là kín đáo, không
ngờ hai người lại gặp luôn cả con Chỉnh ở đây. Tư Ðát hỏi:
– Ủa, làm sao Chỉnh biết tụi này định qua đây ăn hủ tiếu?
Mắt con Chỉnh cười khó hiểu, liếc liếc con Ngọc rồi nói:
– Thì ở chợ này chỉ có món hủ tiếu lòng của chú Lập là đệ nhất. Mình đoán hai ông bà cũng thích vậy thôi.

Một lần nữa, con Chỉnh nhấn mạnh chữ “hai ông bà. ” Ðát với con Ngọc nhột nhạt vô cùng con Chỉnh thừa biết Ngọc là em vợ Ðát, sao còn chơi ác gọi là hai ông bà. Nên Ðát nói:
– À, đây là Ngọc, em vợ của anh đó Chỉnh. Chớ hổng phải.

Con Chỉnh lại nói xa xăm, với nụ cười khinh khỉnh:
– Ối, đời bây giờ em vợ với vợ thì cũng vậy thôi có khác gì đâu.

Rồi Chỉnh lấy hơi chu miệng ngâm liền hai câu ca dao miệt vườn:
“Trồng tre trở gốc lên trời.
Con chị chưa qua đời là tới con em.”

Thấy không khí có vẻ hơi căng thẳng. Tư Ðát giả lả gắp một miếng lòng heo bỏ qua tô cháo của Chỉnh, và nói:
– Ăn đi để cháo nguội hết em. Chuyện đời mà. Ai ở trong chăn mới biết chăn có rận. Có mây mới có mưa. Có lửa mới có khói. Không phải tự nhiên mà có cớ sự…

Chỉnh vừa húp muỗng cháo, nhai miếng lòng, và nói:
– Vậy mà em không ở trong chăn, cũng biết chăn anh có rận à. Hổng phải một con, mà hai ba con…

Người xẩu mình nhất bây giờ là con Ngọc. Vì nó tự biết mình đã tư tình, đã đụ với anh rể Tư Ðát cả mấy tháng trời nay. Tưởng chuyện kín như bưng, mà rồi bây giờ…

Thấy cả Tư Ðát lẫn Ngọc bối rối tội nghiệp quá, con Chỉnh không nỡ lòng chọc thêm. Nó nói cho họ yên tâm:
– Chuyện anh làm cũng phải thôi. Vì cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Có bà vợ như chị Ba thì ông Trời cũng ngoại tình à. Hết ai nhè ông thầy đờn mà thương.

Tư Ðát sượng hẳn nét mặt. Chuyện đó chỉ có mình Tư Ðát biết, mà sao bây giờ con Chỉnh cũng rành. Chưa hết, con Chỉnh còn phang thêm một câu nữa:
– Vợ con như vậy, anh có dẫn cô em vợ lên cúng đình cũng không ai trách. Bà ăn chả thì ông phải xơi nem chớ. Bánh ít đi, thì bánh quy lại, vậy thôi.

Con Ngọc gát đũa không ăn nữa. Nó vừa xấu hổ, vừa run sợ trước con bạn rành hết sáu câu. Rành như người cùng ở chung một nhà.
– Bởi vậy đó, em mới có được cái hân hạnh biết hai ông bà định đưa qua đây ăn hủ tiếu, rồi coi hát luôn…

Tư Ðát cứng cỏi lắm, cố làm như không để ý tới những câu Chỉnh nói, mà tay chân vẫn bối rối, nhất là nhìn Ngọc đang bâng khuâng, lo ra thấy rõ.

Tư Ðát định quay qua năn nỉ Chỉnh đừng chơi ác nữa, mà con nhỏ đã đứng dậy bỏ đi tự bao giờ. Con Chỉnh biết còn ngồi đó khai xấu nữa, thế nào cũng có chuyện, nên nó thả lang bang ra ngoài nhà lồng, kiếm một góc tối đứng rình xem Ðát
với Ngọc.

Ngồi lại bàn, Tư Ðát với Ngọc không nói năng gì nữa. Cho tới một đỗi lâu, Ðát mới múc một muỗng cháo đút cho Ngọc và nói ân cần cho cô em vợ an tâm:
– Chuyện có gì đâu mà em lo hổng biết nữa à.
– Không phải em lo. Mà không hiểu làm sao nó lại biết hai đứa tụi mình dự định qua đây ăn hủ tiếu với lại coi hát.
– Ối, thì nó nói mò đó mà. Chớ hồi hai đứa mình đụ ở ngoài đình, đâu còn có ai. Mình chơi trong chánh điện chớ bộ ngoài sân hay sao mà nó thấy Em đừng lo. Ðể con nhỏ đó anh tính cho. Ðồ cái thứ nứng lồn rồi không được ai chơi rồi bày đãt rình rập chuyện người ta đó mà. Ðụ cho nó một cái là nó hết nói à.
– Ời anh phải trả thù cho em. Chớ chuyện này em tức lắm. Bữa nào anh đụ nó phải cho em biết để em rình xem, rồi em chơi lại nó trả thù.
– Chuyện đó dễ thôi. Anh hứa. Anh mà không đụ được con Chỉnh con ông Hai Ngự, em đừng kêu anh là người.

VN88

Viết một bình luận