Như sự sắp đặt của định mệnh, mẹ chị được các bác sỹ bệnh viện Cái Bè sắp xếp nằm cùng phòng bệnh với anh Đăng. Khi mới gặp nhau, biết anh Đăng kém mình những sáu tuổi, lúc đó chị chỉ xem Đăng như người em, lại thấy không có người thân bên cạnh chăm sóc nên tự nhiên trong người chị động lòng trắc ẩn. Thế rồi, mỗi lần đến bữa cơm, chị Ly đi mua cơm giùm. Thời gian đó, anh Đăng phải ở viện nửa tháng. Vì thế, hai chị em có thời gian gắn bó. Nhớ lại khoảng thời gian này, chị kể: “Ngày đó tuy là nằm bệnh viện, nhưng có Đăng nói chuyện tôi vui lắm, anh ấy đẹp trai, lại biết ăn nói nên chẳng khi nào tôi thấy bệnh viện là nơi tẻ nhạt. Chúng tôi bên ngoài vẫn coi nhau như chị em, nhưng dần dần hai đứa đều hiểu tình cảm dành cho nhau”.
Cũng chính vì điều đó, sau khi ra viện, hai người vẫn thường xuyên giữ liên lạc qua lại. Sau đó ít lâu, anh Đăng chính thức ngỏ lời yêu với chị Ly. Mặc dù nhiều tuổi hơn Đăng, thế nhưng vì có nhan sắc, trắng trẻo, xinh đẹp nên nhìn chị Ly vẫn trẻ hơn so với tuổi. Có được tình yêu với người con trai trẻ, càng khiến chị yêu đời hơn. Thế nhưng niềm hạnh phúc đó kéo dài không được bao lâu, bởi sự ngăn cấm của gia đình chị. Giọng buồn, chị Ly nhớ lại lời mẹ dặn con gái: “Mẹ tôi nói, dù có xinh đẹp đến đâu thì phụ nữ cũng là người nhanh già, con lấy nó rồi sẽ khổ”.