VN88 VN88

Nhắm mắt đưa chim tìm lỗ lồn trong trắng của Lan

– Anh không đút vô đâu, chỉ để nó bên ngoài thôi. Hoàng cầu khẩn, rồi anh kéo tay Thảo ra, mặc cho cô cố gắng ghì tay lại. Anh nắm con cu đưa lên đưa xuống, rồi xoa đều bên ngoài cái lổ nhỏ. Đột nhiên đầu cu lọt vào trong. Hoàng cảm thấy sung sướng vô cùng. Môi anh cắn mạnh vào môi Thảo. Cô nhăn mặt đau rát nhưng cũng sướng rần khắp cả người. Rồi Hoàng từ từ đưa con cu vào trong, một tí rồi lại tí nữa. Cho đến khi anh nghe tiếng “bụp” thật nhỏ thì Thảo đã kêu lên đau đớn và Hoàng cũng thấy thốn ở phần mình. Anh ôm chặt lấy thân người trong trắng của cô không buông ra. Thảo nằm yên bên dưới, hai chân kẹp lấy bắp vế của Hoàng chẳng để anh được cơ hội nhúch nhích. Tay cô cào xé lưng Hoàng đau điếng. Nhưng dường như nỗi sung sướng đã đè lắp cái đau, mặc cho Thảo tay cào xé, chân kẹp sát, Hoàng vẫn cố nhúch người nhịp nhè trên cơ thể cô. Mỗi cái nhịp là mỗi lần hồn anh và cô bay tứ phía. Thảo đã chịu hết nỗi rồi, ra đầy nước. Hoàng vẫn nhịp nhẹ và đều đặn, môi anh cắn chặt lấy môi cô không rời. Rồi sự khoái lạc dâng cao lên trời, anh bắn ra một dòng tinh nóng hổi vào trong cơ thể Thảo. Cô buộc miêng kêu ah một tiếng rồi cũng trào ra ngoài một dòng nước trinh nguyên. Hai thân thể ôm nhau như thế trong im lặng. Hoàng lần tìm đôi môi thơ ngây của cô để hôn nhưng cô ngoảnh mặt ra nơi khác. Cô khép mắt lại, vài dòng lệ lại trào ra long lanh, long lanh…

Thảo là người con gái đẹp toàn diện từ tánh tình lẫn dáng người. Nhưng dù toàn diện cách mấy thì cũng có tật xấu. Đối với bạn thân lâu năm như Lan thì chuyện gì cô cũng kể ra hết, kể cả bí mật hôm đó của cô và Hoàng. Trong một lần đi lên lớp, Lan đuổi theo Hoàng, vỗ một phát vào vai anh làm Hoàng giật mình. Lan còn cười lém lỉnh.

– Gớm nhé, thế mà mình tưởng bạn hiền lắm.
– Sao vậy ? Hoàng có chọc phá ai bao giờ đâu. — Hoàng ngạc nhiên.
– Thật không đó, có người nói cho Lan biết hết rồi. Định xử sao đây ?
– Sao là sao, mình không biết bạn muốn nói gì…

Thật ra anh cũng hiểu được là Lan đang đề cập về cái bí mật mà anh và Thảo đều hứa là sẽ giữ kín. Không ngờ Thảo lại nói ra hết cho Lan nghe. Điều này làm anh hơi giận cô, lại vừa sợ chuyện của mình sẽ bị cả thế giới đều biết. Cũng may là Lan rất kín miệng nên mấy ngày hôm nay đám bạn chỉ hỏi qua loa về buổi học hôm ấy chứ không có hỏi gì thêm. Hoàng biết chiều nay Thảo ở lại trường để học bài, anh không về nhà vội mà vào thư viện tìm cô. Thảo đang ngồi ôn bài ở một góc phòng thư viện. Hôm nay cô mặc cái đầm ngắn, tóc kẹp hai con bướm nhỏ màu xanh trên đầu. Trông Thảo dễ thương như thế thì dù anh có giận cách mấy cũng bị tiêu tan. Vả lại lần đó anh cũng cảm thấy có lỗi với cô rồi. Hoàng bước lại gần, cố không gây tiếng động. Hai tay anh đặt lên vai cô bóp nhè nhẹ. Thảo quay đầu lại nhận ra anh, đôi mắt cô sáng lên vui sướng.

– Chào em, hôm nay thi ra sao ? — Hoàng khẽ cuối đầu ra phía trước, hôn lên má cô, mắt không khỏi liếc nhìn khe hở nơi vành áo. Một vằn đỏ phía trên ngực, vết tích của tình yêu tuần rồi vẫn chưa tan đi. Thảo cố che lại bằng nịt ngực nhưng nó vẫn bị lộ ra ngoài.

– Em làm bài cũng được. Còn anh làm được không ?
– Toán đối với anh không có gì là khó cả. Nhưng vì nhớ em nên chắc rớt lần này quá hà.
– Xạo quá đi — Thảo cười tươi — Em ngồi kế bên mà nhớ gì không biết nữa.
– Sao lại không nhớ chứ, cứ im lặng làm bài mà có được nói với em câu nào đâu.

Thảo xếp lại quyển sách, cô đứng lên nhìn quanh, rồi bất chợt đặt lên môi Hoàng một nụ hôn ngọt ngào.

– Cuối tuần này anh làm gì ?
– Không làm gì hết. Em có muốn ôn bài nữa không ? — Hoàng cười, một nụ cười chứa nhiều điều bí ẩn.

Hương hiểu ra Hoàng muốn nói gì, cô đỏ mặt rồi quay ra hướng khác.

– Người ta định rủ anh đi sinh nhật nhỏ Lan thôi chứ bộ.
– Lan sinh nhật à, sao cô ấy không nói gì cả ? — Hoàng tiến đến gần hơn. Anh ôm Thảo từ sau lưng thật sát. Làn da mềm mại và mùi hương con gái bỗng làm cho phía dước anh cứ cương lên.
– Anh quen thân với nhỏ Lan lắm sao ? — Thải giận yêu — Sinh nhật của her thì chỉ mình em biết mà thôi.

Nhà của Lan nằm bên cạnh một công viên nhỏ của quận. Xế chiều ánh nắng hoàng hôn rải khắp sân cỏ của công viên. Nhừng chiếc lá cuối thu còn đọng lại trên cành khô được tia nắng soi vào, nhìn xa hệt như những con nhộng trên cành đang chờ lột xác. Sinh nhật lần thứ 18 của mình, Lan không buồn mời ai khác ngoài Hoàng và cô bạn thân. Thảo đặt một cái bánh kem, và cứ thế mà ba người vừa ăn bánh vừa hàn huyên chuyện học.

– Ủa không có ai ở nhà sao Lan ? — Hoàng nhìn quanh căn nhà nhỏ, buột miệng hỏi.
– Chỉ có mình và ba sống với nhau thôi. Còn mẹ mình thì đang ở bên Cali. — Lan trả lời Hoàng, cô nén một nỗi buồn len lỏi trong lòng. — Ba mình thì đi làm thêm cho một garage sửa xe của ông chú, ngày nào cũng tối mới về.

Rồi Lan nói thêm.

VN88

Viết một bình luận