Ngày đó để cho đỡ ngượng vì sang phòng chơi mà không biết nói gì, tôi thường tự làm rách chỉ trên những chiếc quần áo của mình rồi mang sang nói dối là quần áo bị bục chỉ, nhờ cô ấy may lại. 1,2 lần đầu thì cô ấy còn tin, nhưng rồi cô ấy bắt đầu tủm tỉm cười mỗi lần tôi đến, khi ngày nào tôi cũng có một vài chiếc quần áo rách mang sang. Là phụ nữ, cô ấy đủ tinh tế để hiểu sự bối rối và những lí do chẳng mấy hợp lý của tôi là gì. Chúng tôi đã yêu nhau nhẹ nhàng như thế, không có nhiều lời tán tỉnh, đẩy đưa, chỉ có sự im lặng bối rối và ánh mắt ấm áp đưa chúng tôi đến với nhau.
Ngày cưới, tôi đã hứa mang lại cho cô ấy hạnh phúc. Và suốt 5 năm đầu tiên của cuộc sống vợ chồng, tôi đã nỗ lực không ngừng để làm điều đó. Tôi bỏ nghề lái xe lang bạt, lông bông, trở về nhà tìm một công việc ổn định đề có nhiều thời gian ở cạnh vợ. Chúng tôi có một mái ấm nhỏ bé, lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười và tình yêu thương của mình. Cha mẹ tôi cũng rất mãn nguyện vì thấy tôi ngày càng tu chí làm ăn, trở thành người đàn ông chín chắn, trưởng thành và đem về cho ông bà một cô con dâu hiếu thảo.