Vợ chồng tôi gặp nhau từ một sự sắp xếp tình cờ của số phận. Ngày đó, tôi làm lái xe đường dài, thời gian eo hẹp, lại là thanh niên ham vui, ham chơi, nên chẳng mấy khi tôi về qua nhà. Có tháng đi cả tháng ròng, về nhà ăn được bữa cơm với gia đình, tôi lại vội vã ra đi, bởi sống cuộc đời rong ruổi, nay đây mai đó, vui vẻ với bạn bè là cánh lái xe đã quen, tôi luôn cảm thấy bí bách mỗi khi trở về nhà, sống những giây phút bình lặng bên cha mẹ già.
Nhưng thói quen đó đã thay đổi khi tôi gặp vợ, cô gái mà số phận đã đưa đến với tôi như một món quà mà ông trời ưu ái. Ngày đó, cha mẹ tôi có một dãy ki-ốt cho thuê. Nhà nghèo, cô ấy từ miền xuôi lên miền núi tìm cách lập nghiệp, đỡ đần cha mẹ già ở quê nhà. Cô ấy thuê một gian nhỏ trong dãy ki-ốt mà cha mẹ tôi cho thuê, để mở một tiệm cắt may khiêm tốn cho những người dân trong vùng. Sau một chuyến đi xa trở về, tình cờ gặp cô thợ may thuê nhà mình, thói quen bay nhảy của tôi đã đột nhiên biến mất. Vợ tôi không xinh rực rỡ, nhưng cô ấy có đôi mắt ngây thơ, trong sáng và nụ cười hiền hậu, dịu dàng. Ngay cái khoảnh khắc đầu tiên đó, tôi đã tin chắc cô gái có gương mặt phúc hậu trước mặt mình nhất định sẽ trở thành một người vợ dịu dàng, chu đáo, trở thành một người con dâu tốt và một người mẹ tuyệt vời. Tôi đã luôn mơ ước có được một người vợ như thế. Và tôi đã muốn lấy cô ấy làm vợ ngay từ giây phút đầu tiên đó.