“hai ngày luyện công lao lực ngủ một hồi. Di? Các ngươi như thế nào không kêu ta tỉnh dậy?”
“Nhân gia sáng sớm đã nghĩ lại gọi ngươi,mẹ nói ngươi hai ngày luyện công mệt mỏi kêu ta đi cho ngươi ngủ một hồi, nhân gia một mực chờ ngươi tỉnh ngủ.” Hoa mỹ linh thanh âm nhỏ đi sắc mặt nhiểm hồng như hoa hồng kiều diễm, ánh mắt tràn ngập nhu tình. Mân mê cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, khóe miệng lộ nụ cười ngot ngào. Một người đáng yêu như vậy khổ cực, hoa vân long không khỏi nhịn được có chút cảm động:
“Mỹ linh, lại đây.” Hoa mỹ linh mặt càng đỏ hơn
“Làm gì? ta không lại ”
“Lại đây mà, ca ca cùng ngươi nói chuyện.”
“Đứng ở chỗ này cũng có thể nói, nói cái gì mà phải đi tới?” Hoa mỹ linh dựa cửa phòng, vẻ mặt đỏ ửng ánh mắt mắc cở không dám cùng hoa vân long tương tiếp chính là không chịu lại đây, tối hôm qua lớn mật vong tình hoàn toàn không thấy. Nàng dám chắc biết hoa vân long muốn làm gì, thanh mai trúc mã cùng lớn lên, đều rất hiểu rỏ nhau a? Thấy bộ dáng nàng vừa thẹn vừa mừng hoa vân long nghĩ hiểu được buồn cười nhưng trong lòng cũng biết một điểm.
“Hảo, ngươi không lại thì ta không đứng dậy.” “……” nếu người khác dám chắc chịu không được. Nhưng là hoa vân long nhất quán như thế, hoa mỹ linh cũng tưởng thật , trừng mắt liếc hoa vân long một cái vô kế khả thi, nhận mệnh đi tới. Lại chủ động đóng cửa, xem ra quả nhiên lòng có chuẩn bị. Hoa vân long ngồi ở trên giường một ôm nàng, hôn lên mặt nàng. Hoa mỹ linh trong lòng ngực hoa vân long trái lại không…chút nào giãy dụa hô hấp,hít thở bắt đầu trở nên gấp gáp. Thấy nàng như thế , hoa vân long một cổ dục hỏa xông lên trong ngực, bàn tay to lách quần áo hoa mỹ linh để lên trên vú nàng một trận xoa bóp, chỉ cảm thấy vú nàng cực kì mềm mại đàn hồi, môi nàng bị bao phủ bởi đôi môi của hoa vân long. Rời đi đôi môi hoa mỹ linh nhìn trong lòng. Nàng hai mắt đóng chặt, lông mi không ngừng khuấy động khuôn mặt kiều diễm . Đại khẩu hơi thở mang theo xử nử phả vào mặt hoa vân long . Hoa vân long phát giác bàn tay đặt trên vú của muội muội cật lực xoa nắn. Nhưng vẫn còn nhịn không được lại bóp nhẹ một cái có chút luyến luyến không muốn. Hoa mỹ linh phát giác hoa vân long cử động khác thường, mở mắt to kỳ quái địa nhìn hoa vân long, hoa vân long nói:
” Thời gian không còn sớm , ta phải nhanh lên đi gặp di mụ.”
Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, hoa vân long càng thêm khắc khổ luyện công, rốt cục tại mười sáu tuổi , đạt tới đại thành cảnh giới. Đêm qua luyện công một đêm , rốt cục đả thông “Nhâm đốc nhị mạch” đại thành võ lâm mơ tưởng cảnh giới, bởi vậy sáng sớm đứng lên hoa vân long không kịp đợi tìm đến mẫu thân bạch quân nghi. Làm hoa vân long hoan hỉ nói cho bạch quân nghi thì, bạch quân nghi mừng rỡ kéo hoa vân long vào trong lòng,ngực. Hai đôi môi nhỏ nhắn của nàng hôn nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú của hoa vân long, không biết là vô tình hay hữu ý mà bạch quân nghi lại hôn lên đôi môi của hoa vân long. Trong nháy mắt tiếp xúc hai người tâm động, môi trở nên cứng ngắc. Hoa vân long kinh ngạc trừng mắt to nhìn bạch quân nghi, bàng bật lên ý niệm hối hận trong đầu , nàng lập tức rời môi hoa vân long ra. Hoa vân long say mê địa nhìn bạch quân nghi nói: “mẹ,ngươi co thể để như vừa rồi lâu một chút không”
Bạch quân nghi nhắm mắt phượng lại ,trong lòng có chút hồi hộp đưa đôi môi đỏ hồng lên đôi môi của hoa vân long. Hoa vân long chỉ cảm thấy đôi môi của bạch quân nghi quả thực tuyệt diệu không tả mềm mại, ướt át, cực kỳ đàn hồi làm cho hắn xúc động đân trào. Hơn nữa hơi thở của bạch quân nghi cực kỳ ngọt ngào thơm ngát làm lòng người mê say.
“A …… mẹ vẫn …… ngọt ngào …… vẫn làm cho hồng ta lên may cho tới bây giờ ……”
“Long nhi, ngươi đưa đầu lưỡi vào miệng mẹ đi .” Đôi môi anh đào Bạch quân nghi mở ra hơi thở nàng như hoa đào rất ngọt ngào ,nàng mở rộng đôi tay bạch ngọc ôm lấy cổ hoa vân long . Hoa vân long dùng sức hút lấy đôi môi đỏ mọng của bạch quân nghi , sau đó đầu lưỡi dùng sức đưa vào miệng bạch quân nghi . Đầu lưỡi hoa vân long trong miệng bạch quân nghi chuyển động hổn loạn sau cùng lại quấn chặt lấy đầu lưỡi của nàng . Một hồi, hoa vân long cảm giác đầu lưỡi có chút tê dại mới nhả miệng bạch quân nghi ra,chiếc lưỡi mềm mại của nàng vươn theo tiến vào miệng hoa vân long , đầu lưỡi chung quanh liếm động trong miệng hoa vân long .Hoa vân long nhiệt liệt đáp lại mẹ yêu cùng bạch quân nghi triền miên. Ngọc thể bạch quân nghi run rẩy dùng sức cùng đầu lưỡi hoa vân long dây dưa theo đuổi vô cùng khoái cảm . Hoa vân long ôm chặt cơ thể mềm mại của bạch quân nghi,tựa như khát tham lam hút lấy đôi môi nàng:
“A …… mẹ đầu lưỡi ăn thật ngon …… giống như kẹo đường nhưng mềm mại …… lại vĩnh không hòa tan ……” Hoa vân long nuốt từng ngụm từng ngum nước miếng ngọt ngào của bach quân nghi. Đôi mắt trong suốt của bạch quân nghi hiện lên vẻ mắc cở, đôi gò má trắng nỏn ửng hồng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, cánh tay ngọc khẩn trương nắm lấy hoa vân long . Hoa vân long bắt đầu cảm thấy đôi vú của mẹ nở to cứng lại phập phồng lên xuống tại bộ ngực hắn ma sát liên hồi. Hắn tâm thần chập chờn, nhịn không được dùng sức càng thêm tham lam cuốn lấy đôi môi mềm mại của nàng xoắn lấy lưỡi thơm tho của nàng. Hận không được nốt luôn lưỡi của bạch quân nghi vào bụng . Hoa vân long cố ý đè bộ ngực to tròn đầy đàn hồi của bạch quân nghi lên ngực mình khiến cho bạch quân nghi tâm hoảng ý loạn xuân ý bạo phát. Hoa vân long tiếp tục dùng sức thì bạch quân nghi cảm giác càng dân trào, đầu lưỡi mềm mại trong miệng hoa vân long giãy dụa thu hồi, nhưng là không làm nên chuyện gì. Bạch quân nghi đánh hoa vân long không ngừng gấp đến độ dùng sức hừ hừ đầu quay trái phải không ngừng, lại dùng thủ trảo bóp vào lưng hoa vân long . Hoa vân long hé miệng thả đầu lưỡi nàng ra, đôi vú căng tròn của bạch quân nghi không ngừng phập phồng, không ngừng hít thở, hơi thở ấm áp thơm ngat phả lên mặt hoa vân long. Hoa vân long cảm giác rất là thoải mái.Đôi tai trắng noản của bạch quân nghi ửng đỏ diễm lệ mê người, ánh mắt trừng hoa vân long gắt giọng:
“Long nhi, ngươi làm mẹ ngộp thở gần chết.” Hoa vân long vẫn còn chìm đắm trong đôi môi của bạch quân nghi , thất hồn lạc phách năn nỉ nói:
“mẹ, làm một lần nữa nha, ta mới nhấm nháp diểm vị trong miệng người , người như thế nào lại đẩy ta ra ?” Bạch quân nghi không mặt tràn đầy xuân ý, đôi mắt dịu dàng nhìn hoa vân long nói: