Tiếng “tiêu” của Trần Lượm kéo dài một cách thảm não làm cho Ngọc đút từng khúc ruột. Nàng tưởng tượng tới cái phí khoản nhà thương khổng lồ phải trả cho thầy Phú Sĩ, nàng rùng mình. Sau khi hớp miếng nước lấy lại bình tĩnh, Ngọc khẩn khoản:
– Đâu anh coi có cách nào gỡ gạc không? Em không rành mấy về luật lệ này, nhưng nghe đâu mấy ông luật sư tài lắm mà, cỡ nào cũng lấy tìên được cho thân chủ, hoặc ít ra là bệnh viện phí…
Trần Lượm nhăn mặt đưa tay gãi đầu:
– Trời ơi, trong trường hợp này, tài cán cỡ nào cũng chịu thua. Phải chi…
Vừa nghe hai tiếng này, Ngọc ngước cổ lên, chồm tới phía trước bàn, thiếu điều muốn nắm lấy tay Trần Lượm:
– Phải chi làm sao anh?
Trần Lượm từ tốn trở lại. Anh ta thuyết một hơi chuyên môn:
– Phải chi thàng cha tài xế nó mua bảo hiểm một chìêu rưỡi, thì cũng đỡ. Passenger (người hành khách trên xe) cũng được bồi thường về thương tích!
“Đồ ngu?” Trong khi thất vọng về chuyện bảo hiểm xe, Ngọc vô tình buông lời mắng nhiếc thàng cha tài xế cho thầy Phú Sĩ quá giang. “Đời ai mà học được chữ ngờ, Ngọc?” Trần Lượm an ủi.
Ngọc rút khăn tay lau mồ hôi trán mấy lượt. Lời tường trình của Trần Lượm làm thần kinh nàng căng thẳng. Nỗi tuyệtvọng đè nặng trên tâm hồn nàng. Tương lai hao hụt tìên, chắn trước mặt nàng một màn đen khổng lồ.
Nàng đâm tức thầy Phú Sĩ thêm:
– Đồ ãn hại, rượu chè, cờ bạc, trác táng đến nỗi cầm bán xe, đi quá giang xe mà không lựa xe có bảo hiểm hai chìêu để bề gì cũng đỡ khổ. Chết mẹ nó đi cho rồi!”
Chuyện thầy Phú Sĩ đang nàm bệnh viện với bệnh tình trầm trọng đã được che khuất bởi chi phí bệnh viện, Ngọc mờ cả người, Nhưng nàng vớt vát với Trần Lượm:
– Anh có coi kỹ hồ sơ của đương sự chưa?
Trần Lượm gật gật đầu:
– Nghề của anh mà, làm sao trật được!
Ngọc than thở:
– Bây giờ làm sao đây?
Giọng Ngọc mềm lại như con thú bị thương rên rỉ. Đôi mắt nàng chớp chớp, bối rối:
– Từ từ rời giải quyết, có lo lắm cũng vậy thôi?
* *
Suốt ngày hôm đó, Ngọc đổng cửa tiệm, sau khi vào bệnhviện thăm qua loa bệnh tình thầy Phú Sĩ. Nàng đi ăn cơm với Trần Lượm. Trần Lượm bây giờ là chỗ tựa tinh thần lẫn tình cảm của Ngọc. Chuyện tai nạn xe cộ bồi thường này nọ coi như bế tắc. Ngọc cần phải lo toan thêm chuyện khác. Đó là chuyện cộng đồng tài sản vợ chồng. Làm sao để giữ lại phần của nàng khi người ta bắt thầy Phú Sĩ trả tìên bệnh viện phl? Dù sao Trần Lượm cũng là “phụ tá luật sư’, phải nhờ vào anh chàng này chỉ dẫn đường đi nước bước Trần Lượm có vẻ cảm tình với nàng nhìêu lắm. Nhtmg trường hợp bối rối về luật pháp đêu phải tham khảo qua Trần Lllợm. Người đàn bà trên xư Mỹ khác xa với hồi ở Việt Nam. Tương lai bao giờ cung là quan trọng. Sinh mạng con người, tình nghĩa vợ chồng lúc nào cũng nàm sẵn trên cán cân tìên bạc. Sự thương xót âu lo cho bệnh tình của thầy Phú Slđã bi đuổi ra khỏi lòng Ngọc, chenvào đó là mưu toan giữ lại của cải, càng nhìêu càng tốt.
Thực ra, gần hai năm nay, kể từngày có con với thầy Phú Sĩ, Ngọc đã chuẩn bi đi con đường riêng. Nghĩa là tiền bạc làm ra, tlàng cất hết. Vốn liếng của thầy Phú Sĩ đã cạn đấn, Phần thì nghề coi bói của thầy cũng xuống dốc thậm tệ. Từchỗ đó, thầythua buồn đivào con đường cờ bạc, cho nên hiện nay thầy không còn gì cả trừ căn nhà. Căn nhà này thầy mua cũng lâu lắm rồi, hồi giá nhà ở Cali còn thấp. Nếu nay mang bán đi thì cũng lời kha khá. Nhưng ngặt là khi thầy lấy Ngoc có con, căn nhà nàv thuộc tài sản vợ chồng. .Có buôn bán chia chác, trả tìên nợ ngân hàng, thì cũng không còn mấy. Ấy vậy mà với Ngọc rất là quan trọng. Làm sao cuỗm luôn căn nhà, cho thầy Phú Sĩ đi ra tay không, là đìêu mong muốn của Ngọc.
Ngọc đem chuyện này kể cho “phụ tá luật sư’ Trần Lượm nghe với ý đlnh là làm sao giữ được phần lợi về nàng.