Thầy Phú Sĩ được gãi đúng chỗ ngứa, đưa tay chà chà vào nách:
– Ờ mà Kim Đan nghĩ vậy cũng đúng đó. Để thầy xem sao…
Mặt Kim Đan đang nhợt nhạt, nhìn thấy thầy khều khẽ vào nách tự nhlên đỏ hồng lên. Nàng có cái bệnh khoái cảm kỳ lạ. Trong tình dục ở mỗi con người có một yếu điểm. Người thì thích hàm răng, kẻ thì thích bộ ngực, cái mông, nụ cười, liếc mắt, cái nắm tay, khều chân, có khi thì thích tóc, hoặc cái đáu hói, thậm chí có kẻ mê mùi hôi nách, v.v… Trong tình dục, sự khoái cảm không biết đâu mà lường được. Như trong truyện của Alberto Moravia, nhà văn ý này đã tả cảnh một người đàn bà quyền quý, vợ một ông đại trí thức. Người chồng vì mải mê nghiên cứu sẩch vở nên suốt ngày bỏ bê bà vợ hơ hớ đào tơ. Nhà người đàn bà này ớ tầng ìâu thứ ba đối diện với một tiệm hớt tóc ở dưới đất. Nơi tiệm hớt tóc, có một anh thợ với cái đầu sói thiệt là kỳ lạ. Anh ta cũng có thêm cái tật hay đưa tay sờ sờ vào trán trước khi hớt tóc. Chỉ có vậy mà người đàn bà trên, ngày nào vắng chồng, cũng mở toang cửa sổ để nhìn anh thợ hớt tóc. Mỗi rân anh ta đưa tay chà chà vào cái trán hói của anh, ở trên, bà này tê lê mê hít hà, khoái chí mê ly. Bà bị cái bệnh “tình dục cách không”. Nghĩa là chỉ cần nhìn người khác phái làm một cửchỉ trúng ngay yếu huyệt của mình thì sljởng, đù chỉ là cử chỉ ớ xa không đụng chạm gì tới cơ thể.
Kim Đan cũng ở trong trường hợp như trên, nàng bị bệnh “tình dục cách không”. Thầy Phú Sĩ quả là vô tình khi đưa tay chà vào nách, chỉ vl ngứa, ngồi lâu chờ tiền mồ hôi nách tươm ra, thầy gãi theo tự nhiên tính chứ không lẽ có ý khiêu gợi Kim Đan, vậy mà, thiệt là hên cho thầy. Đúng ngay cái bệnh Kim Đan thầy chấn mạch, khiến nàng tưởng tượng mông lung, rôi thi mặt nàng ửng hồng lên. Kim Đan đứng dậy, vẻ hăng hái:
– Thầy vào phòng em xem qua chút đi…
Chỉ chờ có vậy, thầy Phú Sĩ đứng lên cái rụp, như chực chờ sẵn bao giờ. Kim Đan đi trước, thầy cặp sát theo nàng phía sau. Mùi thơm từ tóc nàng thoang thoảng bay ngược trở lại, thầy hít thờ thật là dễ chịu.
Từ lâu lắm rồi, kể từ ngày say mê cờ bạc, cái món đàn l bà đối với thầy xa vắng quá. Bữa nay đi mượn tiền, gặp cảnh này, “máu dê” thầy tươi tỉnh trở lại. Không ngờ người thân chủ của thầy cách có vài năm mà bây giờ lại “lên nước” quá vậy Phòng ngủ Kim Đan bày biện thật là tươm tất. Nếu không có mấy bứt ảnh khỏa thân gắn trên tường thì thật là không còn chỗ nào chê nữa. Nàng ở một mình, nhưng chiếc giường lại quá rộng. Bàn trang điểm nàng thuộc loạỉ thờl trang đát tiền, trên đó có một chai rượu mạnh màu đục đục. Dưới mắt thầy thì đây là một chai rượu thuốc, được ngụy trang dưới nhãn hlệu Martel.
Kim Đan vén màn cửa sồ cho ánh sáng lọt vào:
– Thầy xem coi, em bày biện có đúng cách chưa, hay có cải gì sái phép trong đó?
Biết đây chỉ là cái cớ để “đưa anh vào hạ”, nhưng thầy cũng hòa hoãn:
– Tạm tạm được rồi Kim Đan, nhưng phòng em xử dụng màu vàng nhìêu quẩ. Màu vàng tượng trưng cho âm. Âm thịnh mà dương suy, em dễ bị hành lắm.
Kim Đan cười bẻn lẽn:
– Vậy chớ muốn cho âm dương hòa hợp phải làm sao?
Thầy giả đò như không hiểu ý, chỉ nói thuần về địa lý:
– Em phải trang trí thêm màu xanh trong phòng. Màu xanh thuộc dương để hãm bớt cái âm… Không còn chờ được nữa, Kim Đan đi thẳng vào vấn đề:
– Vậy chớ đàn ôngvào phòng này, có hãm được âm không thầy?
Thầy Phú Sĩ giụt thót người. Không ngờ người đàn bà này bạo miệng quá. Thầy cũng đã suy nghĩ tới cái cảnh phải “lai rai tà tịt” với “thân chử’ trước sau gì cũng xảy ra. Nhưng không ngờ Kim Đan “nóng nảy” quá.
Người đàn bà này bề ngoài thiệt là tha thướt, ăn nói đúng cách, đi đứng khoan thai, nhưng khi đã “muốn” rồi thì đòi “hỏa tốc”. Sự đời đáng ngán quá. Con lợn lòng luôn được phủ những lớp lông mềm mại, đến khi lên cơn đói thì chỉ muốn “chạp” thôi. Thầy Phủ Sĩ nghĩ mình đã trúng số. Đi mượn nợ, có tìên mà còn được “độp” nữa. Kim Đan đọc được ý nghĩ thầy, nàng chậm rãi nói bâng quơ:
– Đời sống càng ngày càng phức tạp. Ngườl ngoài nhìn vào, al cũng tưởng em hạnh phúc, cũng tưởng em muốn gì được nấy. Nhưng thầy nghĩ coi, đâu phải vậy. Ở cái xã hội này có hai bộ mặt. Một sống cho mình, một sống cho dư luận. Em bỉết, cơ em bây giờ, ừ một tiếng thiếu gì thằng nhào vô, nhưng cũng không phải là dễ ừ. Dù sao cũng phải giữ thể diện để làm ăn. Ham muốn riêng tư phải đè nén. Chỉ có thầy em mới “toạc móng heo” nhưvậy, bởi em biết, dù sao thầy cũng sành về tâm lý. Không lẽ thầy lại nói tùm lum cho mọi người biết…