VN88 VN88

Nghiên cứu các huyệt khoái cảm trên cơ thể người con gái

– Cũng vậy thôi thầy, tại em mới cho “đề co” lại, thầy thấy khác đó thôi.
Sau phân xã giao thường lệ, hỏi chuyện nhà chuyện cửa mấy câu; thầy Phú Sĩ bắt đầu trổ ngón nghề của thầy.
Thầy nhìn sâu vào mắt Kim Đan rồi chép miệng:
– Thần sắc em lúc này thấy hoạch lắm; nhưng đôi gò má có dấu hiệu huyền túc, chắc gia đạo, tình duyên bất ổn.
Chuyện Kim Đan bỏ chồng, bắt kép, rồi cho kép “de”, ở cái xứ ty nan này nhìêu người đã biết. Thầy Phú Sĩ chẳng qua là dọ dẫm tin tức trước rồi lấy đó làm mồi thôi. Kim Đan cũng biết như vậy, nhưng tính đàn bà, dù dữ dằn hung bạo đến đâu, thường hay ngán mấy ông thầy bói. Nghe thầy nói trúng hoàn cảnh, Kim Đan cười bẻn lẽn, gật gật đầu. Thầy hớp miếng nước ngọt cho thấm giọng, tán thêm:
– Coi vậy chớ ai cũng có cái số…
Tới đây thầy bắt đâu kể lể sự bất hạnh của thầy từ khi lấy Ngọc. Theo đó, thầy vẽ vời về Ngọc như một người đàn bà hư đốn, đã hành hạ thầy còn đớp hết tiền bạc của thầy và mục đích của thầy đến đây hôm nay là nhờ Kim Đan “cứu bồ” chút chút. Kim Đan ra vẻ cảm động, nàng lắc lắc đâu: “Đời mà thầy”. Thực ra nàng không quan tâm mấy đến chuyện thầy mượn tìên. Trong hoàn cảnh kinh tế hiện nay của Kim Đan chuyện đó không nhàm nhò gì.

Bỏ chồng, cặp với Trường Can có hơn một năm, thằng cha thầy đờn đó, “tém” của nàng không biết bao nhiêu là tìên, đã vậy hắn còn âm mưu muốn “để” cho nàng có con, dính líu tằng tẹo, ngỏ hầu “dứt” mạnh hắn cho hợp pháp. Cũng may, cái số Kim Đan thuộc nòi “tuyệt tự, cho nên dù Trường Can có canh “mánh” tính ngày tính giờ thế mấy đi nữa cũng không ãn thua gì. Cái máy đẻ của nàng đã bị “over heat” rồi, ông trời cũng không bắt nàng đẻ được. Cái gì rồi cũlng vậy, “tuýp” người như Kim Đan nhạy cảm trong tình yêu lại rất sáng suốt trongván đề “giữ” của. Mặc dù Trường Can đã từng “thục” nàng lên tận mây xanh trong những rân chăn gối. Nhưng âm mưu “lật đổ” túi tìên bà, không thể nào được tha thứ. Nàng cho Trường Can “de” là chuyện phải đến. Hao tốn với Trường Can trong thời glan qua, bà đổi lại những tiếng thét đứt gân, những cơn oàn oại bỏng lửa, cũng không có gì là quá đáng so với việc làm ăn đang lên của nàng. Nhưng cái gì ăn hoài cũng chán.

Thấy Kim Đan trầm ngâm, thầy Phú Sĩ sợ không khí nguội lạnh, khó bề mượn tìên, thầy tấn công thêm về mặt gia cảnh:
– Tình trạng Kim Đan chắc bây giờ độc thân, vừa nói thầy vừa cười, kiểu vừa đẩy đưa lại vừa nghiêm trang như đang xem tướng.
Kim Đan lại gật ốâu, nàng than thở:
– Thầy là thầy, thầy biết mà, cũng sốkiếp thôi, nhìêu khi tìên bạc đâu có làm nên hạnh phúc thầy, người đàn bà khá giả giống như con chim có bộ lông đẹp, ai nay cũng muốn nhào vô để “vứt” lông.

Nghe tới đây thầy Phú Sĩ tự dưng nhột, “mình chuẩn bị mượn tìên nó, nó đã kê mình rồi”. Có tật giật mình, thực ra, khi Kim Đan thốt lời này nàng không có ý ám chỉ thầy mà nói một cách bâng quơ chung chung.

Nhà báo Tuấn Vũ nãy giờ ngồi nghe hai người đối đáp mà việc mượn tìên cũng chưa đi đến đâu, chàng ta đưa tay che miệng ngáp một cái, tay kia chìa qua thầy Phú Sĩ véo nhẹ một phát như ra ám hiệu thúc dục. Tuấn Vũ xưa nay làm báo viết văn thì hay, nhưng rõ ràng các moi tìên phụ nữ anh ta dốt quá. Từ chỗ đó, khi thấy thầy Phú Sĩ cò cưa, anh ta đâm khó chịu và thất vọng.

Dù biết Tuấn Vũ nôn nóng mau có tìên để lên sòng bạc, nhưng thầy Phú Sĩ với kinh nghiệm đây mình, tiếp tục hòa hưỡn sợ nhanh quá sẽ hư chuyện. Thầy nói với Kim Đan giọng như ru:
– Kim Đan buồn quá há, một mình ở cái nhà rộng thênh thang, quạnh hiu dữ à?
Kim Đan vuốt má, cong cong môi lên đáp.
– Một mình, vậy mà khỏe đó thầy?
Câu trả lời “trật bài chìa” không vô khớp khiến thầy Phú Sĩ cụt hứng, cũng may Kim Đan vớt lại:
– Ủa còn thầy bây giờ ra sao?
Chờ có bao nhiêu đó để giải bày, thầy Phú Sĩ tuôn ra:
– Thầy bây giờ hả, cóvợ cũng như không, buồn chán lắm, tối ngày theo mấy ông nhà báo loanh quanh cho đỡ sầu.
Kim Đan an ủi:

VN88

Viết một bình luận