Thừa thắng xông lên, thầy hẹn ông chồng Kim Đan hôm sau đến thầy coi riêng cho một quẻ. Dựa vào tâm lý đời sống, sinh hoạt vật chất ở xứ này. Thầy khuyên chồng Kim Đan phải coi chừng vợ, trong quẻ bài mới nhất thầy thấy gia đạo vợ chồng bất ổn. Ông chồng nghe vừa xốn xang vừa hết hồn. Câu cứu thầy thêm một quẻ nữa. Thầy chần chừ một lúc lâu, và cho nốt ông chồng lá bùa còn lại, gọi là bùa giữ vợ. ông chồng tin tưởng hết mình, coi thầy như quới nhơn cứu mạng và thưởng luôn năm trăm đồng cho thầy.
Có được sốvốn bự, vợ chồng Kim Đan sang một nhà hàng khá lớn nằm ngay trung tâm Uttle Saigon lấy tên là Kim Đan Restaurant. Không hiểu là lá bùa thầy “mát tay” hay tại thời vận vợ chồng Kim Đan càng ngày càng phát đạt. Khách khứa ra vô ào ào. òng Tàu nấu bếp cho Kim Đan càng được cưng hết mực. Lúc vào làm cho Kim Đan, ông khoe mình là tay nấu nướng với hơn hai mươi năm khói lửa cho các nhà hàng thứ dữ ở Việt Nam, khoe thì khoe vậy nhưng thực tế ông chỉ có làm bếp phụ cho mấy tiệm ăn nhỏ trong miệt Chợ l~n ngày xưa. Bây giờ quán đã đông khách rồi tự nhiên đìêu khoác lác của ông ta là sự thật. Người ta đồn nhau, quán Kim Đan có món “Bát tiên trầm thủy” ăn vô bổ thận hết chỗ nói. Cũng từ chỗ đó, đám nam tử nào cần “bồi dưỡng” đều đến nhà hàng Kim Đan thử một lần. Tìên bạc làm nên trí khôn, vợ chồng Kim Đan chưa chịu dừng lại ở chỗ đó, tìm cách mở rộng thêm nhà hàng và mươn ban nhạc chơi Pree cuối tuần cho khách vừa ăn vừa nghe văn nghệ.
Bắt đầu tới đây thì quẻ bói của thầy dành cho ông chồng Kim Đan trở nên linh nghiệm và lá bùa “giữ vợ” của thầy cho người chồng cũng không còn hiệu nghiệm nữa.
Kim Đan với nhan sắc đó, tướng cách hấp dẫn đó, lại là bà chủ một nhà hàng lớn nên bắt đấu thấy ông chồng mình cù fân vâ không có hào hoa phong nhã chút nào. Kim Đan ngắm nghé đến anh nhạc sĩ Trường Can, nhạc trưởngban nhạc chơi cho quán Kim Đan cuối tùân. Trường Can thật đúng như cái tên của anh. Cái gì cũng đài hết, từ khuôn mặt, cái lưng, cặp giò, đôi tay, mép miệng, dài rất là cân đối, nhất là mái tóc phủ gần mang tai. Lúc anh ngồi chơi keyboard như một thiên thần rủ. Ttóc xuốngvườn địa đàng. Kim Đan phải lòng người nhạc. sĩ này lúc nào không biết và để tỏ thái độ, bà âm thầm tăng lương cho anh kép tương lai này. Tội nghiệp ông chồng Kim Đan miệt mài làm ăn, đêm_tiên. Anh ta bù đầu tóc rối, không hở tay, ngày nào cũng mệt mỏi bơ phờ, mặc dù tối nào cũng làm một chén “bát tiên trầm thủy” do ông bếp chếriêng, nhưng cũng không thỏa mãn được gì đối với Kim Đan. Phần bất mãn cốt cách phong thálcủa ông chồng, phần không được đên đáp xứng đáng lúc “nửa đêm về sáng” Kim Đan ngày càng ngã lòng mình về phía tài năng lỗi lạc nơi chiếc “gậy thần” của chàng nhạc sĩ Trường Can. Cây gậy thần đã làm nên tên tuổi Trường Can. Anh ta chơị nhạc không hay, nhưng anh ta “chụm củi” vào bếp thì hết nói nổi. Trường Can đã có một thời nổi tiếng là vua “chụm củi”, lò nào dù than tàn bếp lạnh gặp phải củi Trường Can thì sẽ nóng trở lại hừng hực lửa. Đã vậy, ngoài tài đàn địch, Trường Can còn là một hoạt náo viên rất duyên đáng. Đối với các bà khá giả tên tuối ở vùng thủ đô ty nạn thì tuýp người như Trường Can không được coi là “thần tượng” nhưng riêng Kim Đan là một phụ nữ mới lên giai cấp. Xảo thuật của Trường Can thật là đáng kể. Lắm lúc trên bục gỗ, Trường Can đàn, dưới này Kim Đan thu mình nơi góc bàn ngồi lim dim đôi mắt nhịp nhịp theo, trong lòng rạo rực, chỉ muốn được cùng Trường Can hòa tấu. Trường Can với đôi mắt nhà nghề đã thấy rõ đìêu này, anh biết trước sau gì con mồi Kim Đan cũng lọt bẫy, cái lò lứa đó sẽ phải chụm củi Trường Can. Còn một đìêu gay cấn khác nữa mà Trường Can cảm tưởng là một trở ngại lớn khi phản công lại Kim Đan. Đó là ông chồng, dù sao đối với mọi người: vợ chồng Kim Đan đã ăn ờ với nhau gần mười năm, tuy không con cái, nhưng trên bình diện dư luận, đớp một người đàn bà như vậy thuộc. về tội phá gia cang. Đàn ông dù lưu manh láu cá đến đâu trong vấn đê luyến ái cũng còn”chút tính toán.
Riêng Kim Đan thì gần như hăng tiết rõ ràng. Trong ánh mất, lối săn sóc Trường Can của bà đã bày tỏ lộ liễu một thứẩn tlnh say đắm. Khách đến chơi Kim Đan nhiều người đã thấy được như vậy. óng chồng thì hình như, khi làm ăn phát đạt, tìên bạc dồi dào đâm ra quá ngu, lời ong tiếng ve tới tai ông đều không phải là đìêu quan trọng, tìên bạc là trên hết… Lỗi fâm của người đàn ông nghèo khổ bỗng dưng trở nên giàu có thườtlg vấp phải chỗ này. Bà chủ Kim Đan bắt dầu đi mỹ viện, tattoo bốn món ăn chơi, bà chỉ mong sao cho một tùân có nhìêu ngày có ca nhạc để gặp gỡ Trường Can: “Anh đàn em nhi.p u ơ, anh ca em khoái anh sờmu em,” cảnh tình của đôi Trường Can-Kim Đan bây giờ thật giống câu hát này.
* *
Nhìn hoài cũng không chiu nổi, ban đâu còn lén lút tống tình nhau. Dần đân cặp Trường Can-Kim Đan lập thế để được gần nhau thuận tiện hơn. Ông chồng Kim Đan phần thương vợ, phần mê say thuơng vụ ngày càng phát triển, gần như mù quáng. Vợ nói gì nghe nấy. Khi bà Kim Đan đề nghị cho Trường Can về ở share phòng nhà, ông chồng còn hơi suy nghĩ, riết rồi cũng thuận luôn. Cái garnge trống của nhà Kim Đan được tu bổ theo đúng tiêu chuẩn, và Trường Can được dọn về ở Ouyết định này là chiếc búa vỗ nát bong bóng hạnh phúc gia đmh Kim Đan. Nói cho đúng hơn, chỉ có ông chồng là khồ thôi, chớ với Kim Đan là .một thắng lợi rõ ràng. óng chồng suết ngày làm việc mỏi mệt, tối về ngủ như chết, bà Kim Đan chỉ việc xuống garnge làm giông bão. Ông thầy đờn Trường Can thiệt là có phước. Đời anh ta vào ra tlận mạc không biết bao nhiêu phen. Nhưng trận đánh này, anh thiệt là may mắn, vừa nhanh vừa gọn, lại được người trong cuộc sắp xếp nên tương đối dễ dàng đớp chiến lợi phẩm.