Phòng Ngọc khóa kín cửa phía bên trong, thầy không dám gõ, rón rén ra nàm trên ghế sa-lông, gác tay lên trán, suy nghĩ cách làm ăn sao để có nhìêu tìên như lúc trước. Nghề bói toán của thầy lúc này cũng xuống lắm. Con đường cờ bạc, nghe Tuấn Vũ nói thì khỏe lắm, nhưng mới đánh trận đầu chưa chi đã tan tác. Mà đã thua bạc rồi, làm ăn cái gì cũng uể oải hết. Nhưng nếu thua mà không gỡ thì nghĩ cũng tức.Bao nhiêu mưu trí mánh mung đồn vô óc thầy loạn xà ngầu. Thầy nghĩ tới tiệm Food To Go giao cho Ngọc, tìên thu bao nhiêu nàng cất hết, viện lý do lo tưưng lai cho con. Đìêu này cũng đúng thôi. Đàn bà họ lo xa.
Miên man nghĩ ngợi, phần mệt mỏi, thầy thiếp ngủ lúc nào không hay. Tiếng điện thoại reo lên nhìêu chập, thầy vẫn ngủ như chết. Trong buồng Ngọc đã thức nay, nàng bốc phone lên nghe. Đầu giây bên kla là nhà báo Tuấn Vũ: “Alô, chị đó hả, thầy Phú Sĩ về chưa chị?” Nghe vậy Ngọc cúp máy không trả lời. Nàng đi ra phía phòng khách nhìn thày Phú Sĩ nằm cong người như con tôm trên ghế sa-lông, mặt mày hốc hác, thầy ngáy khò khò Đàn bà họ có linh tính rất nhạy bén. Ngọc nghĩ:
“Thằng cha này không cờ bạc thì cũng trác táng! Vẻ hấp dẫn, quyến rũ của thầy sau thời gian dài ở với nhau không còn một chút gì. “Đàn ông nào cung vậy, khi chiếm được con môi lôi, thì không cần giương oai mua võ nữa. Sự thật nơi họ, cũng tầm thường trắng trợn như giấc ngủ họ, vừa hớ hênh vừa lỉnh kỉnh”.
Thầy Phú Sĩ trở mình xong ngủ tiếp. Ngọc vẫn đứng nhìn. Nàng rất sướng, như người xem ảo thuật vừa lột trần một mánh khóe. Đúng là trời hại thầy. Trong khi Ngọc chờ thầy thức dậy để hạch hỏi về chuyện đi đêm quá buổi, thầy lại lên cơn mớ, hai tay thầy quơ quơ: “ĐM., xui quá, bù liên tiếp thế này thì bỏ mẹ rồi”! Thầy còn lằng nhằng thêm mấy câu gì nữa nhưng không rõ lắm. Tâm hồn thầy lúc này như một bức màn thưa để lọt qua những hlồng gió sựthật. Ngọc tự dưngrùng mình, nàng lẩm nhẩm: “Thôi đừng trách gì nhau’! Không biết nàng ngụ ý gì, nhưng vẻ bực tức hiện rõ trên khuôn mặt nàng.
Thầy Phú Sĩ là thầy bói, nhưng lúc này đầu óc thầy tối tăm hẳn đi, khách khứa xem bói toán thầy càng ngày càng thưa dần. Bao nhiêu tìên bạc dồn vào tiệm “Food To Go” do Ngọc hoàn toàn chủ động. Tìên dành dụm trong ngân hàng thầy rút lén dần đần, mang lên sòng bạc nướng tới nướng lui hết ráo, Tài chánh thầy đã kiệt quệ thấy rõ.
Mới gần hai năm ở với Ngọc, người đàn bà mà thầy tưởng là thật thà chân chất, nhưng nhờ nhứng bài học ở trường đời, nàng học quá nhanh, nàng trả bài cũng thật khéo khiến thầy Phú Sĩ ngất ngư con tàu đi. Thầy không còn vẻ nho phong lẫm liệt như thuở nào. Hơn nữa lại vướng vào cái bệnh ghìên cờ bạc. Thân sắc thầy trở nên bèo nhèo. Ông trời thiệt có mắt, bảy tám năm thầy xây dựng sự nghiệp bãng cái nghề “trời ơi đất hỡi”, bây giờ trút đổ vào cho Ngọc hết, phần còn lại thầy cúng ở sòng bài. Cờ bạc còn nguy hiểm hơn thuốc phiện, khi đã vướng vào rất khó rút ra. Vịn vào cớ đó, Ngọc càng xiết thầy chặt hơn. Tìên bán buôn bao nhiêu nàng thủ hết, chỉ nhín cho thầy chút đỉnh thoi thóp sống, nhìêu lúc thầy muốn làm mạnh, nhưng càng hăng càng lỗ, thầy âm thầm chịu đựng.
Sáng sáng thầy ra quán cà-phê Lục Huỳên Câm, nơi đây thầy gặp một số bạn bè, đa số là mấy ông nhà báo, họ đến đây để tán hươu tán vượn, bàn bạc tin tức thởi sự Lúc trước, thuở thầy còn làm ăn khấm khá, thầy thường quảng cáo “cửa hiệư’ bói toán của thầy và trả tìên rất “xộp”. Mối giao hảo “quảng cáo” đó nay còn lại chút ảnh hưởng nơi thầy. Nhà báo Tuấn Vũ là một trong những người khần khít với thầy hơn cả. Bởi hai người ngoài chuyện tán gẫu còn là đồng nghiệp cờ bạc.
Sáng thứ hai mà quán cà-phê Lục Huyền Cầm vẫn đông khách, mấynhà báo khác chưa ra. Chỉ thầy Phú Sĩ với Tuấn Vũ ngồi ở góc quán, thầy thở dài ngao ngán, trong khi Tuấn Vũ quậy quậy ly cà phê.
– Nè thầy, lúc trước thầy coi tướng hay lắm, sao thầy nhìn không ra cái bà Ngọc của thầy. Con mẹ này tôi coi bộ gãng lắm.
Thầy Phú Sĩ đưa tay gảy đôi mép:
– Có nhìêu mụ đàn bà họ có ẩn tướng, bề ngoài thấy họ ngon lành, đàng hoàng đứng đắn, nhưng khi vô vòng rồi họ phát tính, cái đó thì ông nộỉ ai mà đỡ được.
Hớp miếng cà-phê đậm thầy tiếp:
– Mà tôi cũng không hiểu sao kỳ lạ quá. Lúc trước đàn bà đối với tôi như quần áo, mặc vô lột ra dễ dàng, mà với Ngọc, tôi lại thấy kẹt làm sao ấy. ở Ngọc có một
khả năng huỳên bí nào đó, thú thật tôi mê con này quá, nhất là khi Ngọc đẻ cho tôi một đứa con.
Tuấn Vũ cười trêu chọc:
– Hay là em chơi bùa.