Thầy càu nhàu trong máy: “phá đám hoài, em còn ngủ, đánh bạc thì lo đánh đi, gọi về làm gì” nói xong, thầy cúp phone. Phần Tuấn Vũ thì vẫn muốn cà kê thêm để gây cảm tình với thầy, phòng hờ khi có thua hết tiền còn mượn thầy chút đỉnh.
Trong khi thầy nói phone với Tuấn Vú, Bích Loan mê man trong giấc ngủ, thỉnh thoảng nàng ngáy nhẹ như tiếng mèo kêu, càng gây thêm cho thầy Phú Sĩ kích thích. Vốn dĩ, xưa nay thầy rất khoái loại âm thanh chập chờn này, thầy đưa tay vuốt nhẹ trên vành môi nàng, lưỡi thầy lè ra thèm khát, giống như con rắn chực liếm môi. Thầy nhớ lại đoạn truyện cổ trong cảnh khi nàng Dương Quý Phi nằm ngủ lúc chạy loạn, tướng An Lộc Sơn, bình thường rất ái mộ và say mê bà nhưng không dám làm gì, đợi lúc bà ngủ chàng ta mới trổ nghề “phóng dê”. Người đàn bà lúc ngủ, họ toát ra vẻ đẹp rất phũ phàng. Ai nhìn cũng muốn ham, muốn “ấy”. Nhất là nhịp thở lúc mấy nàng ngủ khiến đôi bồng đảo phập phồng, nhấp nhô sóng lượn. Thây Phú Sĩ mê man sờ mó em đâu thầy gật lên gật xuống nhưcò mồ nghêu, thầy không còn biết trời trăng gì nữa.
Trong khi đó thì Ngọc ở nhà cũng không ngủ yên vì đứa con nhỏ không hiểu tại sao đêm nay nó thức giấc hoài, người ta nói trẻ thơ có linh tính bén nhậy nhìêu khi cũng đúng trong trường hợp này. Đứa bé có lẽ cảm biết bốnó đang “làm việc” với một người đàn bà khác không phải là mẹ nó.
Gần năm giờ sáng, Bích Loan thức dậy, nàng uể oải vươn vai lấy thế, chạm phải thầy Phú Sĩ đang lót tay dưới cồ nàng. Cảnh tình này đối với Bích Loan thường quá. Mỗi rân nàng thua bạc hết tìên đều phải làm “bò lạc” cho thiên hạ bắt. “Người chăn bò Phú Sĩ tương đối thuộc loại khá đàng hoàng,” Bích Loan thầm nghĩ như vậy. Bởi vì nhìn cái glường cái chăn, qùân áo nàng không xốc xếch mấy. Nhưvậy là thầy chỉ mới “xào khô nàng thôi: “Mình ngủ nhưchết mà thằng chả không dám đánh thủy chiến, chỉ dùng bộ binh tấn công, như vậy cũng khá đứng đắn.”
Thầy Phú Sĩ biết em thức từ lâu, nhưng cứ giả đò nhắm mắt, thăm dò động tịnh. Xưa này thầy chỉ quen lai rai tà tịt” với gái nhà lành hoặc các bà “Mệnh phụ phu nhân” nhảy xô, cho nên thầy vẫn đem tấm lòng đối vớl Bích Loan, một loại gái quý phái bụi đời. Thầy cứ tưởng em nào cũng nhứ em nấy, phải từ tốn, tát nước đến khi cạn rồi mới bắt cá. Trong khi đó, Bích Loan chỉ chú trọng đến “túi tìên” của thầy. Nàng muốn gọi thầy bật dậy để đặt vấn đề cho xong, rồi qua sòng bài gỡ gạc.
Vẹt thầy sang một bên, Bích Loan xách túi quần áo nhỏ vào phòng tắm. Nàng không khép cửa mà để trống, bật đèn sáng choang.
“Em này chơi bạo quá,” thầy Phú Sĩ râm thầm trong bụng, rồi lồm cồm ngồi dậy. Để tỏ ra mình là dân đàng hoàng, thầy chậm chạp tiến tới cửa buồng tắm khép lại cho nàng. Trong đây, Bích Loan thiệt là quá quắt, thay vì phải kéo bức màn tấm bàng nhựa, cho nước đừngvung vải ra ngoài khi mở nước. Bích Loan cứ thế “sexy” một cách ngon hơ. Nước trên đầu “sen” tỉ tê trútxuống. Thầy Phú Sĩ rón rén ghé mắt vào khe cửa thám sát. Phía bên trong đèn sáng, phía ngoài thì tối, thầy Phú Sĩ đang ờ vi thế của một người xem ciné. Hai mí mắt thầy giương lên cao, mấy sợi gân mắt như sợi dây kéo màn cột cứng ngắt ở khóe. Thầy nhìn kiểu chó dòm lỗ. Chỉ khác có đìêu là thầy phải hít thờ cho nhẹ để khỏi gây tiếng động.
Mấy ngày không tắm, gặp nước nhưcá lội sông. Bích Loan tha hồ vùngvẫy. Tbỉnh thoảng, ngoài này, thầy Phú Sĩ nhón cẳng lên, mặc dù thầy cũng “cao” lắm rồi, tâm trạng thầy biến chuyển lung tung, thầy tưởng nhón như vậy là thấy gần hơn, rõ hơn. Bích Loan đưa hai bàn tay cào cấu vào đầu cho tóc rơi ra, mùixà bông gội bay loãng tới cửa phòng. Thầy Phú Sĩ hít lia, hít lịa cứ như là hơi hám của da thịt người đẹp. Bên trong người ta gội đầu, ngoài này thầy cũng thấy ngứa cồ, thầy lắc tới lắc lui, thỉnh thoảng vộ tình đâu thầy chạm vào thành cửa, nhưng gỗ cửa là một loại cây chắc mà dầy, cho nên tiếng động cũng không vang ra. Bích Loan hơn ai hết, nàng có nhìêu kinh nghiệm về những chàng nhòm lỗ. Nàng ưỡn người về sau, cong người vê trước, hai bàn tay ngà ngọc chà đêu nhẹ nhàng trên cơ thể. Thầy Phú Sĩ lúc đầu còn đứng thẳng người, dần dần thầy khom xuống. Đây không phải là ảnh hưởng sinh lý, nhưng hoàn toàn do tác động tâm lý gây nên. Đứng khom như vậy sẽ ít mỏi hơn, về lâu về dài sẽ không có cảm giác bực bội.