Tuấn Vũ vội vã móc một trăm bạc, tìên lương cuối tuần mà chàng vừa lãnh ớ bốn tờ báo nơi chàng cộng tác anh ta thẩy tìên về phía “Dealer” đổi vội vã. Sau đó vòng lại sau lưng nhà “Bank”, anh để cạnh đống tìên “cái ba cái “chíp”, mỗi cái “chíp” trị giá hai mươi lăm đồng. Sau khi quơ xong tìên xâu trước, “Dealer” chia bài. Bàn tay của người “Dealer” nhanh nhẹn, gọn gàng, thanh thoát như một chiếc thoi. Khách chơi tay con tập trung hết tâm thần, nhãn lực vào mấy lá bài. Mỗi người binh một kiểu. Mặt người nào người nấy đều cố gắng đóng kịch một cách rất bình tĩnh. Còn “Bank” thì con mắt láo liên nhìn hết người này tới người khác. Cô ta đang bắt mạch coi ai bài xấu, ai bài tốt. Có tiếng “Đ.M.” nho nhỏ của phía ngoài phát ra. “Bank” liếc nhanh về phía ấy: Đây là một dấu hiệu chứng tỏ đối thủ đang gặp cảnh khó khăn.
Đúng như thầy Phú Sĩ đoán, ván bài này “cái” đớp hết trọi tìên của tay con. Trừ tìên xâu ra, Tuấn Vũ còn lại được bảy mươi hai đồng. Bằng ba tùân lễ viết bài cho một tờ báo. Anh ta đưa tay về phía thầy Phú Sĩ chào đắc thắng. “Thầy hay thiệt”.
Tuấn vũ và thầy Phú Sĩ vòng vòng ở mấy mâm chơi phé bảy lá. Theo chiến thuật, Tuấn Vũ mách nước cho thầy đừng nên ngồi hẳn vào tụ, mà chỉ nên đứng ở ngoài ké thì dễ thắng hơn. Sau một tiếng đồng hồ học hỏi, thầy Phú Sĩ đã rành sáu câu cách chơi loại bài này.
Hai người bỏ vốn ra, mỗi người vài trăm đồng cùng chung nhau đánh đấm. Sau mấy màn bấm tay bấm chân trúng của thầy, Tuấn Vũ bắt đầu tin tưởng thầy quá chừng. Thầy chỉ tụ nào, Tuấn Vũ đặt tìên tụ đó. Đúng như khách chơi thường nói, “Tổ đãi người mới”, số tìên thắng của hai người sau ba giờ sát phạt đã lên đến sáu ngần đồng. Tuấn Vũ thì “đã đời” ra. mặt. Còn thầy Phú Sĩ cũng sướng lắm, nhưng thầy vẫn giữ nét bình tĩnh không để lộ ra ngoài. Thỉnh thoảng thầy nhắc nhở Tuấn Vũ nên ra về. Nhưng anh chàng này thấy hôm nay đỏ quá, lại có thầy Phú Sĩ đi bên cạnh như là vi thần hộ mạng. Anh ta còn muốn kiếm thêm chút nữa. Tuấn Vũ vẽ vời:
– Vê chi vội thầy, sau cái màn thấng này, còn màn khác cup lạc hơn…
Chưa hiểu trọn ý lời của Tuấn Vũ, thầy hỏi lại:
– Màn nào nữa?
Tuấn Vũ hất mặt về phía cô gái Phi lai Việt, người mà hai người thấy mới nhập sòng thắng rất nhìêu tìên. Bây giờ thì cô ta te tua quá xá. Đống bạc trước mặt cô lúc này xẹp dần. Cô đã móc thêm tìên túi nhiều lượt. Nhưng ván nào cũng thấy cô bị đớp hết. Thần khí của cô xuống rõ ràng.
Thầy Phú Sĩ vẫn chưa hiểu hoàn toàn kiểu ra dấu của Tuấn Vũ khi chàng này ám chỉ vào cô gái. Thầy kê mỏ vào tai Tuấn Vũ:
– Em bây giờ đang xui lắm đó.
Tuấn Vũ hất mặt lên đáp lại nhanh:
– Trời ơi, thầy không hiểu gì hết…
Thầy Phú sĩ ngạc nhiên hơn, đờ đần:
– Vậy chớ cái gì?
– Bây giờ không phải hên xui nữa mà là cái khác.
Không kịp cho thầy Phú Sĩ hỏi thêm, Tuấn Vũ kéo thầy ra xa khỏi mâm bài. Anh ta bắt đầu lên lớp:
– ới lên đây thầy chưa thấu hiểu, đâu phải lên đây để đánh bạc không? Cái phần “bên lề” mới là đáng kể.
Thầy Phú Sĩ gục gặc đầu ra điêu hơi hiểu ý:
– Anh tính cái vụ “em út” phải không?
Tuấn Vũ cười cười:
– Ừ cái món đó đấy.
Rồi chàng ta tiếp luôn một hơi:
– Như con Phi lai đó. Nó có tên Việt Nam là Loan. Maria Bích Loan. Chừng nào mà nó thua hết tìên rồi, nếu biết cách, nhất là mình thắng chút đỉnh, mời em, tới
đâu thì tới.