Thằng con Ngọc là thàng phá đám. Bình thường nó ngủ dậy rất trưa, bữa nay mấc chứng gì nó thức sớm hơn, khiến cuộc chiến tàn lúc chưa phân thắng bại. Đây chỉ mới là theo ý nghĩ của Ngọc thôi, chớ đối với thầy Phú Sĩ thì coi như xong rồi. Bài luận văn hay dở không cần biết, chỉ khó là lúc nhập đề, lung khởi hay trực khởi không quan trọng, miễn thầy mớ được ý là tốt rồi. Cá đã vào nôm như cá mắc cạn, đánh vẩy lúc nào không được.
Không thấy Ngọc nói tiếng nào, thầy Phú Sĩ cũng ngồi yên, xếp bàng hai chân chéo lại tỉnh dưỡng. “Thiệt không uồng công nôm cá, con cá trạch mình dây trắng bóc, hớ hớ da non, lúc đầu trật vuột nắm được đầu chiếc đuôi cong cong giãy giụa, càng giãy càng gây cảm giác mạnh. Ôi cuộc đời tì liệt nhìêu ý nghĩa.”
Đời thầy nôm cũng khá nhiều cà, đủ loại cá. Nhưng với con cá trạch Ngọc quả là kỳ bí, ở nàng có những ngượng ngùng e âp rất con người. Cũng ở nàng có nìlững chống đối chừng mực khít khao như đôỉ đũa so le lúc cao lúc thấp, vậy mà miếng ăn nào cũng gắp trúng. Hay là ở chỗ đó. Thầy thay đổi định kiến đã có nơi thầy từ lâu về những người đàn bà một lần lửa.
Ngọc không giống người đàn bà nào, cũng như không giống bất cứ chiếc ghe nào thầy đã chèo qua. Chiếc dầm bơi của thầy hình như có lúc chạm phải sình non, lắc lư đúng cách, lúc lún sâu, lúc hời hợt. Âm thanh của tiếng chèo thánh thỏt, bổng trầm. Nghĩ đến đây thầy sướng một cách vô tình, thầy quên có Ngọc đang đứng đó, thầy cất giọng hát nhẹ: “Nắng chia nửa bãi chiều rồi, vườn hoang trinh nữ khép đôi lá sầu, giọt buồn con nhện giăng mau, em ơi nhắm … anh cào gang chân”. Tự nhiên thầy đổi lời ca ở câu chót, khiến Ngọc tức cười đổi lời ca ở câu chót, khiến Ngọc tức cười. Nàng đưa tay bụm miệng lại, sợ âm thanh văng ra khỏi phòng, thằng Tuấn con nàng nghe được kỳ quá.
Qua cái lần “xông thuốc” ái ân chụp giựt của thầy Phú Sĩ, Ngọc từ là một người ở share phòng đã bước lên giai cấp mới: Bà chủ nhà, chủ luôn cả thầy Phú Sĩ việc này chắc cũng do trời khiến. Lâu nay thầy Phú Sĩ là tay nhà nghề “hái hoa bẻ lựu” li chi. Ăn xong là chùi mép cái rột, thỉnh thoảng dỉnh sót lại chút mỡ, chứ không đến đỗi để kẹt phé. Vậy mà lần này không hiểu tại sao với Ngọc, thầy lại kẹt sợi tóc. Ở đời ai mà ngờ được tính toán cho mấy cũng không qua số mạng. Chính thầy là một nhà tướng số thì chuyện này phải được tin như vậy, khác với chuyện cỡi ngựa. Con ngựa chứng thường bị kềm bởi tên nài dữ. Đằng này thầy Phú Sĩ, một tay quái đản, lại phải khuất phục trước Ngọc, một thiếu phụ rất tơ lơ mơ đối với kinh nghiệm đời.
Khi người ta đã “ghiền” rồi thì cái gì cũng xơi. Trong trường hợp của thầy Phú Sĩ phải được phán đoán như vậy. Thầy thiệt là ghiền Ngọc. Một Ngọc thiệt thà, chân chất, tự nhiên, quê mùa, không biết đớm điếu là gì ơ nàng như cái bánh ít mới được bóc vỏ, ở đó kết tụ lại mùi thơm của đường tán, màu vàng của mía, ngọt bùi của đậu xanh, những nhấp nhô gợi cảm kỳ thú.
Chuyện thầy Phú Sĩ “ghiền” Ngọc và coi nang như chủ nhà đã là nỗi đau xót và bực tức cho một số các bà nguyên là nữ thân chủ của thầy. IIọ mớl chính là những người thắc mắc nhất, không hiểu tạl sao thầy Pnú Sĩ “tu tỉnh” nhanh như vậy. Họ âm thầm “nghiên cứu” về Ngọc. “Con mẹ này coi bộ chằn ăn trăn quấr” lắm sao, đã khiến cho thây Phú Sĩ, một yên hùng giỏi nghề “hái hoa bẻ lựư’ đã vội về hưu. Càng tìm hiểu đối tượng, họ càng ngỡ ngàng hơn. “Con đó chỉ là một người tỵ nạn mới tới, không tiền không bạc, nhan sắc thì cũng ở mức trung bình, cái độ “văm” của vóc dáng cũng không lấy gì làm nồng cháy cho mấy, vậy mà sao thầy lại mê nó?” Thầy mê tới độ bỏ bê công chuyện làm ăn bói toán của thầy. Người ta kể răng, bây giờ thầy lười tiếp khách lắm, hoặc thầy chỉ tiếp khách đàn ông hay mấy bà già trầu. Nhìêu người gọi điện thoại tới than phiền thì thầy tránh né, cho rằng đang cần tinh dưỡng tinh thần để viết một bộ sách bói dlch về Âm Dương Chấn Động Pháp. Thắc mắc như vậy cũng không phải là vô cớ, bởi kbông phải không có thầy, mấy mụ quái tặc này không tìm ra nơi khác giải trí trong lúc động cớn xuân tình. Nhưng ở thầy Phú Sĩ có những đlều rất đặc biệt khiến mấy bà nay rất “khoái” khi tới với thầy, nhất là nghề nghiệp của thầy, glống như một bức màn kín để che dấu nhưng tệ đoan tình dục nơi các bà.” Mấy ông đực rựa bên Mỹ này, thường rất dễ dãi để cho mấy bà vợ tới lui với mấy nhà chiêm tinh gia. Cấm gì thì cấm, chớ khi vợ đòi đt coi bói là mấy ông phải chìêu theo, đó là sở thích linh thiêng của mấy “mệ.” Có nhĩeu ông chồng bất lực tớỉ độ, biết vợ mình đi tới đó có cái gì trục trặc xảy ra nhưng cũng đành làm lơ, vì dù sao đối với bàng quan thiên hạ thì chuyện mê bói toán tử vi của mấy bà là chuyện rất thường tình. Có sứt mẻ một chút ái ân vì mất thầy thì cũng không ai biết. Thầy Phú Sĩ xưa nay nhờ cái “maque” này mà thầy đã chèo không biết bao nhiêu chiếc thuyền qua sông. Thuyền non, thuyền già, thuyền sồn sồn đủ cỡ, Nhờ ngụy trang dưới lớp con sông bói toán, thầy vớ được nhìéu của thơm như múi mít.