Trong lúc Ngọc đắn đo suy tính. Tự nhiên nàng nghe cái rầm. Nhìn lại thầy Phú Sĩ đang té ngửa xuống thảm, lạ thay hai tay thầy quơ trúng cái mền. Thầy đắp lên người. Nước mắt thầy chảy ròng ròng, thầy ngáp mấy hơi. Tay thầy đã biết đưa lên che miệng, dấu mấy cái lợi răng màu hồng. Thầy vật vả người, rùng mình lia lịa. Hoàn hồn. Ngọc biết ngay là thầy đã tỉnh. Hồn phách nhập thầy lúc nãy chạy đi đâu mất. Ngọc chùng xuống trước hoàn cảnh này. Thầy nhắm mắt, thở hắt hơi nhìêu đợt, xong nằm yên.
Lúc này đối với Ngọc mới thiệt là khó xử, nàng muốn tới giúp đỡ thầy tỉnh trí lại. Nhưng rồi lại ngại ngùng chỉ sợ thầy lên cơn nữa, trần truồng ra thì “trật bài chìa” quá.
– Cho thầy xin miếng nước Ngọc ơi, thầy mệt lắm.
Ngọc phóng vội về phía nhà bếp, lấy một ly nước lạnh mang lên cho thầy.
Nhờ có ly nước làm bạn. Ngọc dạn dĩ hơn, Ngọc quỳ hai gối xuống cạnh thầy:
– Nước nè thầy, uống đi.
Thầy Phú Sĩ từ từngồi dậy, hai tay run run đỡ ly nước nơi Ngọc, ực một hơi sảng khoái.
Sắc diện thầy hồng hào trở lại, thầy nhoẻn miệng cười kiểu một người thẹn thùng sau cơn mê.
– Ủa sao thầy lại nằm đây hở Ngọc?
Thầy trố mắt nhìn nhìn phía cơ thể, nơi có chiếc mền phủ che, Ngọc không biết trả lời thế nào nàng nhẹ giọng:
– Thầy lên giường nghỉ đi, mệt lắm rồi đó thầy.
Thầy đưa hai tay lên trời làm cử động thể dục:
– Thầy vẫn khỏe mà Ngọc.
Lối ngu ngơ của thầy khiến nàng muốn nói “toạc móng heo” chuyện thầy “đi thiếp” hồi nãy, nhưng nghĩ rằng vô ích. “Thầy có nhớ gì đâu, hồi nãy là hồn chồng cũ của nàng kiếp trước nhập vào, còn bâygiờ thầy Phú Sĩ người chủ nhà tài sắc vẹn toàn.” Ngọc nhấc khéo:
– Thầy mệt lắm rồi đó, bây giờ thầy cần phải xông thuốc nữa không?
Thầy Phú Sĩ trố mắt:
– Ủa? Chớ bộ thầy chưa xông à?
– Chưa thầy. Ngọc trả lời cụt ngủn, cốtình cho thầy đừng hỏi gì nữa. Nàng chỉ sợ lời qua tiếng lại, nín không nổi, nhè kể chuyện thầy trần truồng, bị “ông nhập bà hành”, mắc cỡ tội nghiệp thầy. Thầy đưa mắt dáo dác tìm nồi thuốc xông hiện đang nằm lạnh ngắt phía dưới giường:
– Thôi, thầy thấy không cần xông nữa.
Ngọc khom mình, dùng tay kéo nồi thuốc xông ra định mang đi.
– Để đó cho thầy?
Giọng thầy hùng hồn mạnh bạo một cách kỳ lạ.
Ngọc giật mình lùi tay lại. Chiếc cùi chỏ quơ trúng ngay phần bắp vế thầy. Nàng thấy ê ẩm nơi lớp da mỏng. Lợi dụng tình trạng đó thầy dùng bàn tay bói toán của thầy, xoa nhẹ nhẹ vào cùi chỏ Ngọc. Lạ lùng thay, lúc đó Ngọc vẫn để yên cùi chỏ nàng trong nắm tay thầy, tâm hồn khoái cảm tê mê kỳ lạ. Thấy Ngọc không phản đối, thầy tiếp tục xoa nắn cánh tay nõn nà của Ngọc. Mấy ngón tay của thầy đều hòa êm ái một cách tuyệt diệu trên da thịt người thiếu phụ khát tình.
Thỉnh thoảng thầy nhịp nhịp mấy đầu ngón tay, lướt nhẹ trên da thịt Ngọc. Ngọc không còn tự chủ được nữa, nàng ngã bật vào lòng thầy, nhắm mắt mơ màng. Miệng nàng khẽ mấp máy, môi Ngọc tưng tức cảm giác khó chịu, nàng dùng lưỡi quẹt dài theo hai vòng môi. Đầu lưỡi mọng đỏ của Ngọc đi đến đâu, thấm ướt môi nàng nơi đó như cảnh con chó tự liếm vào phần da non nơi cổ. Trong khi Ngọc đang thích thú với vành môi khô thắm ướt của mình, thầy Phú Sĩ cho phép bàn tay thầy đi sâu hơn vào sát nách Ngọc.
Rõ ràng thày Phú Sĩ ngoài khoa bói toán, thầy còn giỏi về các huyệt đạo. Trong cơ thể người phụ nữ, theo châm cứu học có cửu huyệt khoái cảm, chín huyệt gây kích thích cho người nữ khi bi va chạm tới. Lúc nãy không phải vô tình mà thầy Phú Sĩ xoa nơi cùi chỏ Ngọc. Thầy có dụng ý hẳn hòi, ở đây có huyệt “Đài La”. Khi chạm vào người phụ nữ giật mình, sau đó gây nên cảm giác lâng lâng. Bình thường âm với âm chạm nhau, huyệt này sẽ tạo nên sự khó chịu, nhột nhạt vô duyên, nhưng âm dương chạm nhau sẽ gây một thích thú phấn khởi lạ lùng. Thầy Phú Sĩ thuộc típ người thông minh, biết áp dụng bài học đúng mức, đúng thời. Đìêu này đã khiến Ngọc, dù đã là thiếu phụ, nhưng xuân tình bỗng nổi dậy một cách vô trật tự.