Huy không nói nhìêu với Ngọc về người chủ mới này. Đại khái, qua Huy, Ngọc biết đây là một người đàn ông đã ở Mỹ khá lâu, hiện làm nghề tiện, có số long khá vững. ông ta đã ly dị hơn bảy nãm, có con nhưng hai đứa con sống với mẹ. ông rất thích con nít, lý do này khiến ông ta đã bằng lòng cho người đàn bà có con ở share phòng. Căn nhà này Toàn mới mua được chín tháng, ba phòng ngủ, hai phòng tắm. Một phòng tắm nằm ngay trong Master Bedroom tức phòng ngủ chính của chủ nhà. Khi mua nhà được vài tháng, Toàn đã sửa garage lại thành một phòng ngủ khá rộng để cho share. Hiện trong nhà Toàn có hai chàng thanh niên độc thân share hai phòng. Mẹ con Ngọc trấn ở cái garage. Nếu Huy không nói ra, Ngọc cũng không biết đây là một garage sửu lại thành phòng, bởi vì dưới mắt Ngọc, nó tươm tất không thua gì một căn phòng thứ thiệt.
Đã đỡ vì tìên phòng quá rẻ, đến ngày dọn nhà, Ngọc còn được ông chủ mới giúp đỡ cho chiếc xe van chớ đồ đạc Ngọc cám ơn ông Huy rối rít. “Không ngờ trong cái tâm tình thầm lặng ấy lại chứa một tấm lòng quảng đại ghê gớm.” Nghĩ đến đây, nhìêu khi Ngọc tiếc: Sao Huy lại gặp phải một bà vợ khó tính và có phần hẹp hòi như bà Huy.
Riêng bà Huy, tống được Ngọc ra khỏl nhà bà mừng quá chừng. Buổi cơm chìêu hôm đó, mặc dù vắng mẹ con Ngọc, bàn ãn có vẻ hơi buồn, nhưng bà Huy lạì ăn
rất mạnh. Bà vui ra mặt theo cái kiểu vừa giúp chồng thoát được một sa ngã cận kề. Ông Huy không có ý kiến gì Ông giử kín chuyện đi mướn phòng giúp Ngọc. Ông cũng đã dặn Ngọc im lặng trong việc này, và chỉ nói mơ hồ cho bà Huy về cái địa chỉ mới gần khtl Vlệt Nam. Và Ngọc cũng đã buông lời cám ơn tha thiết đến vợ chồng Huy trong thời gian qua đã giúp đỡ mẹ con nàng quá nhìêu. Ngọc cũng đã nhấn mạnh yếu tố”gần trường học” đối với nơi ở mới cho bà Huy nghe. Ngụ ý rằng “từ nay ông Huy sẽ không còn ]én lút làm tài xế cho nàng nữa.”
Khi giao chìa khóa nhà và phòng cho Ngọc, người chủ nhà mới, Toàn, có dặn thòng một câu: “Hai chàng thanh niên share phòng trong nhà thuộc loại đàng hoàng, đứng đắn. Tôi đi làm suốt ngày, tối mới về, cửa phòng luôn luôn mở. Nếu phòng tắm phía bên ngoài bi bận, cô có thể xử dụng buồng tắm trong phòng tôi.” Nghe thì nghe vậy, nhưng Ngọc định bụng ràng sẽ không bao giờ làm chuyện ấy.
Lúc trước ở nhà Huy, mặc dù bà chủ nhà khó tính nhưng được cái là có hai người đàn bà. Bây giờ về ngôi nhà mới này, quả thực, “dương thịnh âm suy.” Ba người đàn ông với sương phụ một con, Ngọc thấy có một cái gì lỏng lẻo? bất cân đối cho cái không khí ở nhà này. Còn nếu tính thêm đứa con trai của Ngọc, thãng Tuấn, thì là tới.. bốn ông đực rựa mà chỉ có một chị… hĩm thôi! Từ suy nghĩ như vậy, Ngọc hơi lao chao trong cách xử thế. Mỗi buồi tối ngồi ngoài phòng khách xem Tivi chung với những người trong nhà, nhất là tới những “xen” có âu yếm trên màn ảnh nhỏ, mấy trự đàn ông nhìn nhau cười khúc khích, khoái tỉ. Còn Ngọc thì đỏ mặt, hơi nong nóng ở ngực, chừng như có ai đang xúc phạm nhẹ nơi đó.
*
* *
Bữa nay Toàn không đi làm, chiếc Oldsmobile của ông ta vẫn còn đậu trước sân nhà. Ngọc thấy Toàn có vẻ bải hoải, ngồi ớ ghc dựa nơi phòng khách mà hai ngón tay Toàn cứ giựt lia giựt lịa trên sóng mũi, ra đìêu như đang bắt gió cho chính mình. Ngọc hỏi xã giao lấy lệ:
– Anh Toàn bị cảm à?
Người đàn ông lim dim đôi mất, gục gặc đầu. Cái kiểu làm biếng trả lời này làm cho Ngọc khó chịu. Khi Ngọc chuẩn bi quay vào trong, Toàn nói vói theo:
– Cô Ngọc có dầu gió, dầu nóng gì không, cho tôi xin chút.
Làm như không nghe, Ngọc đi thầng vào phòng mình. Nàng lôi chiếc xách tay nhỏ để trên đầu giường, lúc tìm chai dầu xanh. Ngọc vẫn thường gọi là dầu Đức trị bá chứng. Ngọc đem ra để trên bàn trước mặt Toàn, thốt lời:
– Đâu anh xài đỡ cái này xem sao. Nghe nói hay lắm đó.
Toàn không đểý đến chai dầu, anh ta than bâng quơ:
– Cái đời không có vợ con, bệnh hoạn thật là khồ. Ngọc thầm cười về cái câu tự giới thiệu lang bang như vậy. Cũng khá lâu rồi, từ khi về share phòng căn nhà mới, Ngọc chưa có dịp nói chuyện nhìêu với người chủ nhà đàn ông độc thân này. Nàng tiếp lời Toàn:
– Sao anh không tìm một người đàn bà cho ấm nhà ấm cửa?
Toàn đáp thật nhanh như sợ Ngọc rút lời lại:
– Bây giờ đã có cô Ngọc rồi đấy!
Ngọc phản đối rất tự nhiên:
– Ý tôi muốn nói, một người vợ kia chứ!
– Bộ cô Ngọc không biết tôi đã có vợ và đã ly dị à?
– Đã có thì sao? Anh cũng phải tính đi bước nữa chứ…
Lời qua tiếng lại, Toàn khám phá ra người đàn bà
một con này cũng khá thông rninh. Bớt vậy vợ Huy ghen với cô ta là phải.
– Lúc trước cô ở nhà cũ được bao lâu?
– Gần… sáu tháng.
Ngọc ngân nga tiếng “gần” như muốn kéo thêm chìêu dài của âm thanh.
– Cộ đi cô có tiếc không?