– Thầy nghĩ coi, ở với nhau hơn chín năm rồi, hai mặt con với nhau. Tôi lúc nào cũng chìêu chuộng vợ con. Hồi vượt biên, đem theo được qua đây ba chục cây vàng. Sang xứ người, vợ tôi thích nghề may, tôi đã cố gắng mở cho bả một shop may, công việc làm ăn mỗi ngày mỗi phát triển. Về mặt tìên bạc, vật chất lúc nào cũng dư dả. Tôi ở Việt Nam cũng vậy, tôi có tới ba tiệm cầm đồ lận. Bả lấy tôi lúc trẻ măng đã làm chủ tiệm rồi. Lúc đó tôi thường đi thầu xây cất, lâu lâu về nhà một lần, vậy mà cũng hạnh phúc quá chừng. Bả muốn đứa con đầu lòng là trai, tôi cho bả một đứa lìên, bả muốn đứa kế là gái, tôi cũng đáp ứng ngay. Ông trờí lúc đó thiệt là có mắt.
Khách ngừng lại thở dài tiếp:
– Vậy mà qua bên đây có mấy năm, bả đổi tính liền.
Khách chắc lưỡi:
– Cũng tại tôi, nghe người ta nói bên Mỹ này không nên có con đông, tụi tui thấy cũng có lý, nên tính chuyện cai con. Nhưng vì thương vợ, sợ đàn bà cai đẻ, cột này, cột nọ, sinh biến chứng tội nghiệp, chính vì vậy tôi hy sinh cái phần của mình, cắt ống dẫn tinh…
Thầy Phú Sĩ vỗ tay xuống đùi một phát: .
– Trời ơi, bên đây thuốc ngừa thai thiếu gì, bày đặt cắt với cột làm chi.
Thầy nhấn mạnh:
Tôi là thầy tướng tôi biết, trời đất sinh người ta ra sao để vậy đừng cố bày đặt thêm bớt.
Người khách cắt lời thầy, giọng ảo não:
– Tôi cũng biết vậy chớ, nhưng nói chung là cũng vì thươngvợ, sợ bả bị biến chứng nên tôi đành cắt của mình vậy thương vợ như thế, thầy thấy có gì trật đâu, vậy mà, không hiểu tại sao từ ngày cắt ống dẫn tinh, tôi yếu hẳn về mặt sinh lý và đến nay thì coi như…
Khách nhỏ giọng xuống:
– Tôi gần như liệt luôn…
Hình như, tới đây khách xúc động… ông ta nghẹn ngào… Thầy thấy khách muốn khóc, thầy cũng im lặng.
Thầy đưa mắt nhìn trần nhà, tay thầy bấm bấm mấy đốt, bỗng thầy lên tiếng, vẻ nghiêm trọng:
– Thôi phải rồi, anh bị nghiệp rồi.
Khách chưng hửng hỏi lại:
– Nghiệp gì vậy thầy?
Thầy trầm ngâm một lát:
– Xin lỗi anh đừng giận, thì tôi mới dám nói.
– Có gì đâu thầy, thầy thương thầy giúp thôi.
Tiếng của thầy rời rạc từng chữ:
– Cái nghề cầm đồ của anh hồi ở Việt Nam đó…
Tới đây thầy bỏ lửng câu nói. Khách giựt thót mình:
– Sao thầy, việc làm ăn lương thiện, dính đấp gì tới cái nghiệp thầy?
Hình như thầy nhoẻn miệng cười, rồi thầy hớp miếng nước:
– Đó, chính từ cái chỗ đó, người không rành về âm dương dịch lý, tưởng cái cũng trôi, cũng xuông xẻ, nhưng trong cõi đời tlày, mọi việc đều có nguồn gốc của nó. Anh biết không, cầm đồ cũng chỉ là một cách cho vay cắt cổ trá hình thôi, nó còn độc hơn cho vay nữa, đồ đạc người ta mình lấy, đưa tìên mượn ăn lời, cầm rẻ cầm mắc, chỉ mong người ta bỏ rồi chặt luôn. Anh thấy hôn, như vậy không phải là bậy à. Có vay có trả, hồi đỏ anh cho người ta vay, cho nên bây giờ anh phảì trả, đời là như vậy đó, người ta không trả mà anh phải trả…
Khách nghe thầy Phú Sĩ thuyết về cái luật nhân quả, đâm ra hết hồn quá xá, khách ngồi trầm ngâm, mắt lơ đãng nhìn, thỉnh thoảng thở dài. Bất chợt khách nhớ ra:
– Thầy nói tôi bị khổ bây giờ do vụ cầm đồ mà ra, vậy sao con vợ tôi lúc đó mới là vai chính, nó đứng tên mấy tiệm cầm đồ mà bây giờ không bị trả quả.
Câu hỏi gãi đúng chỗ ngứa của thầy, thầy nổ liền:
– Sao anh biết vợ anh không bị, chẳng hạn bây giờ, chị không còn muốn ở với anh nữa đó cũng là một bất hạnh.
Khách cướp lời thầy:
– Trời ơi, tôi bị quả báo là liệt luôn, còn bà ấy có bị gì đâu.
Thầy cười:
– Như vậy mới khổ, cũng như anh không ăn được, thấy bánh thì thèm, khổ có bao nhiêu. Còn bà vợ anh ăn được mà không có bánh để ăn, như vậy nhức nhối cỡ
nào?
Khách cãi lại:
– Ông trời nghĩ quả bất công, cung cùng làm nên tội tại sao không bắt cho hai người liệt luôn cho tiện, như tôi bây giờ rối trí quá, biết tính sao, thây coi giúp giùm.
Thầy Phú Sĩ lim dim ra chiều suy nghĩ:
– Cách đây mấy ngày, vợ anh có đến đây nhờ tôi coi tôi thấy đường gia đạo của bà có trục trặc, ý bà cũng muốn bước đi bước nữa.
Khách chồm lên hỏi:
– Rồi thầy nói sao?